05/02/25
Lần Đầu tiên Biết yêu
"Tùy cậu nghĩ, thế nào cũng được, nhưng cậu nhớ thứ Bảy đến nhà tôi đúng giờ đấy, cô gia sư thân yêu của tôi! Thôi, tôi về lớp học đây, lúc tan học đừng quên đợi tôi, tôi đưa cậu về nhà! Vậy nhé, tôì gặp nhau." Nói xong, cậu nháy mắt với cô rồi huýt sáo một điệu nhạc vui vẻ và quay người bỏ đi.
Nhìn thấy vẻ vui mừng của cậu, Lạc Phán Phán suýt phát điên. "Cút! Cút mau! Tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Tuy nhiên, hiện thực không giống như mong đợi!
Buổi chiều tan học, từ xa, Lạc Phán Phán đã nhìn thấy Hướng Vũ Phàm đang đứng ở cổng trường. Cách cậu không xa còn có một nam sinh khôi ngô, tuấn tú, người này không hề lạ lẫm với Lạc Phán Phán, đó chính là người nói sẽ theo đuổi cô - Hàn Thần Dật.
"Ái chà, Phán Phán, có hẳn hai anh chàng đẹp trai đang đợi cậu, cậu thấy thế nào?" Bước đi bên cạnh cô, Đoàn Khanh Nhi rất háo hức, mắt sáng lên.
"Cậu mà còn nói nữa mình sẽ nổi giận đấy." Lạc Phán Phán tỏ vẻ không vui, trừng mắt nhìn cô. "Rõ ràng cậu biết bây giờ mình không muốn gặp hai người đó mà!"
"Được rồi! Được rồi!" Đoàn Khanh Nhi vỗ vai cô rồi ngó đầu tới trước mặt cô hỏi dò: "Lát nữa, cậu định sẽ đi với anh chàng đẹp trai nào?".
"Đoàn Khanh Nhi!" Lạc Phán Phán tức giận, chau mày lại.
"Á... Á! Mình phát hiện ra hôm nay trời khó chịu quá!" Đoàn Khanh Nhi giả bộ nhìn trời, nhìn mây rồi nói.
Thấy thái độ khoa trương của cô, Lạc Phán Phán muốn phá lên cười. Tuy nhiên, nhìn hai người đang đứng trước cổng trường, cô thấy đau đầu, day day hai thái dương lấy lại tinh thần rồi bước tới chỗ họ.
Ngoài cổng trường, thái độ của hai người đó đều rất điềm tĩnh, nhưng thực ra đang đối đáp nhau từng câu từng chữ.
Hướng Vũ Phàm nói: "Cậu có thể về rồi, Phán Phán sẽ không đi với cậu đâu!".
Hàn Thần Dật không phục, phản bác: "Cô ấy không đi với tôi, lẽ nào lại đi với anh?".
Hướng Vũ Phàm vểnh cằm, giọng điệu tỏ vẻ rất đắc ý: "Lẽ nào cậu không biết sao? Cô giáo Lạc, mẹ của Phán Phán, đã đồng ý để Phán Phán tiếp tục kèm tôi học! Từ giờ về sau, tất cả thời gian rảnh rỗi ngoài giờ học của cô ấy đều thuộc về tôi! Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để cậu có cơ hội đâu!".
"Hừ, để rồi xem ai sẽ nắm được cơ hội!" Hàn Thần Dật phản đối.
Hai người đang cãi nhau kịch liệt thì một giọng nói lạnh lùng đột ngột cắt ngang.
"Hướng Vũ Phàm, cậu nhàn rỗi thế cơ à? Thành tích đã kém lại còn khoe khoang với người khác, cậu có muốn giữ thể diện không thế?"
Vừa nghe thấy giọng nói của cô, Hướng Vũ Phàm vội vàng quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Phán Phán, cậu về rồi à? Tôi đợi cậu lâu lắm rồi!"
Hàn Thần Dật bước tới bên cô, buồn bã hỏi: "Gấu nhỏ yêu quý, anh ấy nói thật sao? Từ giờ về sau cậu đều phải ở với anh ấy?".
"... Sự thật không đến mức như thế, vẫn như trước, tôi chỉ dạy kèm cậu ấy vào thứ Bảy và Chủ nhật thôi."
"Có nghĩa là anh ấy nói thật sao?" Hàn Thần Dật không nén được cảm giác thất vọng.
"Đừng nói nhiều với cậu ta làm gì. Phán Phán, tôi đưa cậu về nhà." Hướng Vũ Phàm kéo tay cô.
Cô gạt tay cậu ra. "Ai cần cậu đưa? Lẽ nào tôi không biết đường về nhà sao?"
Cô bực bội trừng mắt nhìn cậu rồi quay người bỏ đi. Hướng Vũ Phàm không hề nản, cười vui vẻ đi theo cô.
Hàn Thần Dật vẫn đứng nguyên ở đó, nhìn theo hai người bước đi xa dần dưới hoàng hôn, cảnh tượng đẹp đẽ đó khiến cậu nhức mắt. Sao lại như thế? Cậu chỉ định trêu đùa với Lạc Phán Phán thôi. Vì sao bây giờ cậu lại có cảm giác như vậy?
Ánh mắt của cậu trở nên khó hiểu, mặt hồ yên lặng đã bắt đầu dậy sóng.
"Thấy Phán Phán và Hướng Vũ Phàm đi với nhau, lòng cậu không thoải mái à?" Một giọng con gái vang lên sau lưng cậu. Quay người lại, cậu nhìn thấy một khuôn mặt bầu bĩnh đang cười vẻ thích thú.
"Khanh Nhi? Cậu không đi cùng họ sao?"
"Tôi muốn giúp cậu nên ở lại!" Đoàn Khanh Nhi tỏ vẻ bí mật nháy mắt, sau đó ra hiệu cho cậu ghé tai lại gần rồi nói: "Không phải là cậu muốn theo đuổi Phán Phán sao? Tôi có thể tiết lộ cho cậu một vài bí mật nho nhỏ liên quan đến Phán Phán nhé! Nhưng cậu đừng hiểu nhầm, tôi nói cho cậu đơn giản vì Phán Phán là bạn thân của tôi, tôi mong cậu ấy hạnh phúc, không phải vì mục đích nào khác".
"Bí mật của Phán Phán?"
"Ừ, có những bí mật này, tỷ lệ thành công khi cậu theo đuổi Phán Phán sẽ cao hơn nhiều! Nào, ghé tai sát vào, tôi nói cho cậu nghe…"
Mặc dù không muốn, mặc dù luôn cầu mong cho ngày ấy lâu đến, nhưng ông trời không chiều lòng người, thứ Bảy đầu tiên Lạc Phán Phán tiếp tục là gia sư cho Hướng Vũ Phàm vẫn đến.
Sáng hôm ấy, cô đến Cảnh Lam Viên như trước đây, người ra mở cửa vẫn là bà Hướng. Bà đon đả: "Phán Phán, chào cháu, cháu đã ăn sáng chưa?".
"Cháu chào cô, cháu ăn sáng rồi mới tới. Bạn Hướng đâu rồi ạ?"
"Ôi, các cháu thân quen như thế rồi, gọi là bạn Hướng nghe không thích hợp!" Bà Hướng cười nháy mắt với cô, rồi chỉ lên tầng hai. "Tiểu Phàm đang ở trong phòng nó, cháu lên đó tìm nó nhé!"
"Vâng, cảm ơn cô, cháu lên đó đây ạ." Lạc Phán cười khan hai tiếng, không còn đủ sức dể giải thích nữa, bước vào nhà. Cho dù đi một đoạn xa rồi cô vẫn cảm thấy ánh mắt nhìn đầy ẩn ý phía sau lưng mình. Cô ngại ngùng bước nhanh như chạy lên tầng hai.
Nhìn thấy bóng dáng cô nhanh chóng biến mất, bà Hướng lắc đầu than: "Bọn trẻ bây giờ yêu nhau thật ngọt ngào, chỉ vài phút thôi cũng không chờ đợi được".
Đến trước cửa phòng ngủ của Hướng Vũ Phàm, Lạc Phán Phán gõ cửa mãi mà không có ai ra mở, chạm vào nắm đấm cửa, cửa không khóa, cô bước thẳng vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, rèm cửa sổ dày và đóng kín nên hơi tốỉ. Chiếc đèn thủy tinh trên bàn nhỏ đặt cạnh giường vẫn sáng, vì thế có thể nhìn thấy phòng rất rộng, có đầy đủ các đồ dùng cần thiết.
Đúng là con nhà giàu, khác quá xa so với hoàn cảnh của một gia đình thường dân như nhà cô. Lạc Phán Phán đang thầm than thở trong lòng thì đột nhiên có một âm thanh nhỏ phát ra từ giường ngủ.
Cô quay lại nhìn, thấy một chiếc giường gỗ rất to ở góc phía đông nam của phòng ngủ, ga trải giường màu trắng tinh chạm xuống đất. Ở giữa giường có một người đang thở đều đều.
Bỗng nhiên Lạc Phán Phán vô cùng tức giận. Tên tiểu tử này bảo cô đến sớm, vậy mà cậu ta lại đang ngủ nướng!
Cô tức giận bước về phía đó, không nghĩ ngợi gì lật chăn ra.
"Hướng Vũ Phàm, cậu mà không dậy tôi sẽ về đây..."
Câu nói dừng lại ở đó, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cho Phán Phán cứng đờ người.
Cuối cùng thì người đang ngủ trên giường cũng tỉnh dậy.
Cậu mở to mắt vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô rồi cười lười biếng nói: "Phán Phán thân yêu, cậu đến rồi à?".
Nghe thấy cậu ta nói, Phán Phán như tượng đá sống lại, tay run run chỉ vào cậu, thái độ vô cùng sợ hãi: "Cậu... cậu không mặc quần áo?".
Hướng Vũ Phàm cúi đầu nhìn rồi bỏ chăn ra, thản nhiên trả lời: "Tôi có mặc quần".
Quần? Lạc Phán Phán ngạc nhiên nhìn thứ đồ duy nhất mà cậu mặc - một chiếc quần sịp màu đỏ giống hệt lần trước...
Quần mà cậu ấy nói là chiếc quần màu đỏ này sao?
"Cậu là đồ biến thái!" Mặt Lạc Phán Phán đỏ bừng lên, cầm gối ném vào mặt cậu ta. "Hạ lưu! Vô liêm sỉ! Không biết giữ thể diện!"
Bà Hướng ở tầng dưới nghe thấy tiếng ồn ào, nghĩ là có chuyện gì xảy ra vội vàng chạy lên, vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt. Điều khiến cho bà sửng sốt là cậu con trai đang mặc chiêc quần sịp bị gối ném vào mặt không chịu nổi, bỗng nhiên thốt ra một câu khiến người khác kinh hoàng: "Đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy tôi như thế này, cậu còn giả bộ ngạc nhiên! Lần trước mẹ tôi đi công tác, rõ ràng cậu còn rất vui vẻ nhìn…"