27/01/25
Lần Đầu tiên Biết yêu
Hướng Vũ Phàm không buồn để ý đến cô, chăm chú nhìn Lạc Phán Phán, giọng nói không giấu được vẻ căng thẳng: "Cậu có đi không?". Ánh mắt cậu như van lơn.
Cậu ấy đã từng là người kiêu ngạo như thế, tại sao chỉ vì một chuyện nhỏ mà hạ mình cầu xin cô.
Lạc Phán Phán đứng trân trân nhìn cậu, không dám tin những gì mình đang thấy.
"Tất nhiên Phán Phán sẽ đi!" Không đợi Lạc Phán Phán trả lời, với tính cách nóng vội, Đoàn Khanh Nhi trả lời hộ cô. "Cậu đừng cho rằng trên đời này chỉ có cậu là con trai, cậu không thích Phán Phán nhà tôi, Phán Phán nhà tôi cũng không thèm thích cậu! Người theo đuổi cô ấy có thể dài từ đầu sông Trường Giang đên cuối sông Trường Giang!"
Im lặng nhìn ba người, Hướng Vũ Phàm điềm đạm nói: "Tôi nhớ là trường mình cấm học sinh yêu sớm, đúng không?".
Lạc Phán Phán ngạc nhiên nhìn cậu. "Cậu nói thế là có ý gì?"
Hàn Thần Dật cũng nhìn cậu, ánh mắt vừa thăm dò vừa lộ vẻ thích thú, cười không hiểu vì lý do gì.
"Nếu cậu đi với cậu ấy, tôi sẽ kể với mẹ cậu." Cậu nhìn cô, nói rõ ràng từng tiếng một, có vẻ như không hề nói đùa. "Tôi nghĩ là bố mẹ cậu không hy vọng là cậu sẽ yêu bây giờ."
"Cậu! Tại sao cậu lại có thể làm như vậy?" Đoàn Khanh Nhi phẫn nộ nhìn cậu, tức giận đến mức người run lên. "Không phải là cậu và Diêu Nguyệt Thi yêu nhau sao? Cậu dựa vào đâu mà không cho Phán Phán hẹn hò với người khác?"
Mặc dù Lạc Phán Phán không hề có ý đi ăn với Hàn Thần Dật, nhưng câu nói của Đoàn Khanh Nhi rõ ràng là động chạm đến lòng tự ái. Cô cảm thấy bị tổn thương, cất lời bảo vệ mình theo một phản ứng vô điều kiện: "Nếu tôi nói tôi nhất định sẽ đi thì sao?".
"Cậu đi cũng được, nhưng phải cho tôi đi theo, nếu không tôi sẽ gọi điện cho cô giáo Lạc ngay."
"Cho cậu đi theo?" Đoàn Khanh Nhi ngạc nhiên nhìn cậu. "Người ta đi hẹn hò, cậu đi theo làm gì?"
Lạc Phán Phán không dám tin, nhìn cậu, thậm chí thoáng nghĩ rằng cậu bị điên. Cô không hiểu vì sao cậu lại có thái độ như vậy, rõ ràng là có Diêu Nguyệt Thi rồi, vì sao còn không chịu buông tha cô?
Hướng Vũ Phàm không giải thích, chỉ kiên định nhìn Lạc Phán Phán.
Hàn Thần Dật từ nãy đến giờ đứng cạnh không nói gì, đột nhiên bật cười. "Nếu anh ấy thích thì cho anh ấy đi theo!"
"Nhưng..."
Lạc Phán Phán chau mày, định từ chối nhưng Hàn Thần Dật xua tay, cười một cách rất kỳ lạ. "Không sao, tôi rất muốn xem anh ấy sẽ làm gì!"
Hàn Thần Dật không đưa Lạc Phán Phán tới một nhà hàng trang trọng, nơi họ đến là một quán trà sữa ấm cúng có tên Tình yêu. Nhìn từ bên ngoài, cửa hàng không có gì đặc biệt, nhưng bước vào trong, đó quả là một nơi tuyệt đẹp.
Mái nhà thấp hình tam giác màu trắng sữa, nền lát gỗ màu vàng nhạt, cửa sổ có ô màu đỏ, rèm cửa ca rô xanh lam, chiếc đèn treo ở giữa trần nhà tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo giống như ánh sáng của nến. Bốn mặt tường có trang trí các giá gỗ, trên đó đặt rất nhiều đồ mô phỏng các nhân vật hoạt hình như búp bê bằng sứ hiếm thấy, hoặc một số đạo cụ hoạt hình không thấy ngoài thị trường, cách bố trí độc đáo khiến cho khách đèn cảm thấy như lạc vào thế giới cổ tích.
Quán này rất đông khách, nhìn cách ăn mặc và ngoại hình có thể thấy hầu hết đều là những đôi tình nhân trẻ và các nữ sinh, nhân viên phục vụ mặc những bộ đồ giống trong phim hoạt hình khiến không gian ở đây rất sinh động.
"Ở đây thật là thú vị. Hàn Thần Dật, sao cậu biết quán này?"
Lạc Phán Phán thích thú nhìn bốn phía, cách trang trí độc đáo khiến cho cô quên mất trước mặt
mình là một người mà cô không muốn gặp.
"Tôi có một người bạn rất thích đến đây, anh họ tôi cũng quen người bạn này." Hàn Thần Dật nhìn Hướng Vũ Phàm đầy ẩn ý, thái độ nửa như cười nửa như không. "Anh họ thân mến, có phải thế không?"
Khuôn mặt Hướng Vũ Phàm hơi biến sắc, ánh mắt cũng trở nên khó hiểu.
Lạc Phán Phán không phát hiện ra sự khác lạ của hai người, vừa ngắm lọ hoa làm từ giấy bìa trên bàn, vừa hỏi: "Ồ, vậy sao? Người bạn đó là ai? Tôi có quen không?".
Hàn Thần Dật nhìn người ngồi đối diện rồi nói: "Người bạn đó chính là...".
"A! Đồ ăn đến rồi!" Hướng Vũ Phàm đột ngột đứng dậy, vẫy tay gọi người phục vụ đứng gần đó, hành động bột phát khiến cho khách ngồi xung quanh ngạc nhiên ngước mắt nhìn.
"Này! Cậu làm gì thế? Mau ngồi xuống! Thật là mất mặt!" Lạc Phán Phán đỏ mặt, cười tỏ vẻ xin lỗi với khách ngồi xung quanh rồi vội vàng kéo Hướng Vũ Phàm ngồi xuống. "Vừa rồi cậu đang ngồi yên, sao đột nhiên lại đứng dậy? Lẽ nào người phục vụ không biết chỗ chúng ta ngổi? Cần cậu phải vẫy tay dẫn đường sao?"
"Tôi đói bụng mà!" Hướng Vũ Phàm xoa bụng, cúi đầu ấm ức.
Lạc Phán Phán nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, thầm trách cậu không biết chịu đựng còn nói ra miệng, cuối cùng đành miễn cưỡng nói một câu: "Đói bụng thì về nhà! Làm sao mà nhất định phải đi theo chứ!".
Hướng Vũ Phàm mím môi, không nói gì nữa. Hàn Thần Dật ngồi bên cạnh không nói gì, nhìn Hướng Vũ Phàm giả bộ, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
Mặc dù Tình yêu là một quán trà sữa nhưng đồ ăn rất phong phú, tài nghệ của đầu bếp cũng không tồi. Các món ăn đều rất ngon, màu sắc đẹp, được đặt trong những chiếc đĩa nhỏ xinh xắn, trông rất hấp dẫn.
"Gấu nhỏ yêu quý, món bánh cảo ở đây rất ngon." Hàn Thần Dật gắp một miếng vào bát cô, cưòi nói. "Cậu thử xem."
Lạc Phán Phán đỏ mặt, gật đầu ngại ngùng đáp: "Cảm ơn".
Hướng Vũ Phàm buồn bực ngồi ăn, nhìn hai người nói chuyện với nhau, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú dài ra, thì thầm với cô: "Không phải là không có tay, việc gì phải cần người ta gắp thức ăn cho".
"…". Lạc Phám Phám bặm miệng, lườm cậu rồi đẩy đĩa cá tới trước mặt cậu. "Không phải cậu nói là đói bụng sao? Mau ăn đi!"
Hướng Vũ Phàm chán ngán nhìn đĩa cá, không vui nói: "Tôi không thích ăn cá!".
"Nói linh tinh! Lần trước ăn cơm ở nhà cậu, rõ ràng cậu gắp cả con cá vào bát cậu, để lại xương cá cho tôi còn gì!"
Hướng Vũ Phàm nhìn cô tỏ vẻ khinh thường. "Chuyện xảy ra lâu rồi mà cậu vẫn còn nhớ sao? Đúng là nhỏ nhen!"
Đây đâu phải là vấn đề nhỏ nhen hay không? Lạc Phán Phán nhìn cậu không nói gì, sau đó quyết định ăn chiếc bánh cảo Hàn Thần Dật gắp cho cô, không thèm để ý đến tên ngốc đó nữa.
Nhưng miếng bánh chưa kịp đưa lên miệng đã bị người ta cướp mất. Lạc Phán Phán trợn mắt ngẩng đầu nhìn, thấy Hướng Vũ Phàm đang nhai miếng bánh của cô, có vẻ khổ sở nói: "Bánh này nhiều thịt, ăn không tốt, hàm lượng nicôtin cao!".
Hướng Vũ Phàm, cậu là đồ trứng thối... Lạc Phán Phán cắn răng, nghĩ xem có nên mời nhân viên của quán đến đuổi tên trứng thối trước mặt đi không.
Hàn Thần Dật nhìn hai người, mỉm cười, gắp cho Lạc Phán Phán một miếng tảo tía nói: "Ăn thịt không tốt thì ăn rau vậy!".
Lạc Phán Phán còn chưa kịp cảm ơn thì miếng tảo cũng đã bay vào miệng Hướng Vũ Phàm rồi. Lạc Phán Phán tức giận, bỏ đũa xuống, túm lây cổ áo cậu kêu lên: "Hướng Vũ Phàm! Cậu...".
"Cẩn thận, cẩn thận nào, đừng trách tôi không nhắc cậu, đây là nơi công cộng đấy!" Hướng Vũ Phàm cười rồi kéo tay cô ra, chỉnh lại cổ áo bị cô làm nhàu rồi gắp một cây cải ngọt vào bát cô. ''Ăn nhiều các món ăn có dầu không tốt cho sức khỏe, tôi làm thế này cũng vì muốn tốt cho cậu. Cậu đừng giận. Nào, ăn nhiều rau một chút, rất có lợi cho sắc đẹp đấy."
Lạc Phán Phán tức giận trừng mắt nhìn cậu, gắp miếng rau đưa lên miệng, dáng vẻ bực bội giống như là đang muốn nhai nát ai đó.