The Soda Pop
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
22:32 - 08.05.2024
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Đang yêu bổng căm ghét là còn yêu một cách âm thầm tha thiết.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
08/05/24

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh



Tác giả: _Mai Chi_
Tình trạng: Đang viết
Phần 1:

Tôi và em học cùng lớp, em xinh xắn, dịu hiền…tôi đen đúa, quê mùa… Nhà em kín cổng cao tường, có giàn hoa giấy quấn quanh lối vào…nhà tôi ở tận Cà Mau, vách lá đơn sơ, bốn mùa gió lộng…Em sống trong nhung gấm lụa là, đi về kẻ đón người đưa…tôi dãi nắng dầm mưa, sớm trưa vất vả… Em đến lớp bao chàng trai ngước nhìn, bao cô gái ghen tị…tôi ở phòng trọ đơn sơ, sâu hút trong con hẻm nhỏ, lội bộ cả cây số mới đến trạm xe buýt, có hôm sợ trễ học, trễ xe mà chạy muốn đứt cả hơ. Nhập học đã hơn một tuần mà tôi và em vẫn như hai thế giới hoàn toàn xa lạ, gặp nhau rồi đi lướt qua nhau. Cho đến một ngày trời mưa như trút nước, đường đến trường ngập trong mưa gió, buổi học kết thúc, trời vẫn mưa tầm tã…cả lớp đổ dồn về căn tin “nạp năng lượng” chờ 5 tiết học buổi chiều. Giờ học đã đến, tôi vào lớp, em ngồi một mình nơi cuối lớp, tôi không thích ngồi bàn đầu, bởi tôi cao và cũng vì trong suốt thời học sinh tôi được xếp ngồi bàn cuối hoặc gần cuối nên đã quen…thầy đã vào lớp mà tôi vẫn loay hoay không biết ngồi ở đâu, chỗ em còn trống…tôi nhìn em, em nhìn tôi, tôi gật đầu như thể xin phép được ngồi chung với em.
Từng tiết học trôi qua, đầu tôi nặng trĩu, không phải vì lượng kiến thức quá khó mà vì tôi ngồi cạnh em…Tôi vốn nhát và ít khi mở lời, nhất với những cô gái như em. Thời gian lặng lẽ trôi, tôi và em vẫn ”im lìm không dám nói năng chi”… Em là em, tôi vẫn cứ là tôi…dù khoảng cách hai ta chỉ tính bằng gang tay…đến khi em đưa cho tôi mảnh giấy nhỏ, “ra chơi bạn qua KFC mua dùm đồ ăn, mình đói quá, hồi trưa không ăn”…thì sự im lặng giữa tôi và em kết thúc, hai thế giới như bắt một chiếc cầu nho nhỏ…Tôi hỏi:
-Sao không ăn?
Em bảo:
- Hôm nay mưa quá, đi học quên mang theo áo mưa, không về nhà được, còn cơm căn tin thì không ăn được…
Tôi chẳng hỏi gì thêm, lòng thầm nghĩ, người như vậy sao mà sống được…đúng là tiểu thư chẳng biết làm gì… Vậy là, với tôi, em thật xấu…bởi có bao giờ tôi đánh giá ngoại hình đâu mà em đẹp…Trong mắt tôi, em là một cô gái thật tệ, chẳng biết làm gì ngoài ăn sang và mặc đẹp... Những lần sau, tôi không ngồi với em nữa, hay nói đúng hơn là tôi muốn tránh xa em, bởi tôi nghĩ, tôi và em quá khác nhau, khác nhau đến mức để làm bạn thôi cũng rất khó. Hơn nữa tôi cũng không muốn mình trở thành tâm điểm bình phẩm của những người đang theo đuổi em. Chỉ một lần ngồi chung với em, một lần mua đồ ăn cho em, mà biết bao đôi mắt đã hướng về phía tôi, tôi nhận ra trong những ánh mắt ấy có sự chê bai, dè bỉu…và có cả những cái nhìn như muốn thêu đốt tôi…tôi sợ điều đó và…tôi cũng sợ em…Như thường lệ, giờ giải lao có người đi café, có người tụm thành nhóm có khi bàn luận, có khi tranh luận, có khi chỉ là kể những câu chuyện vu vơ không đầu không đuôi…và thường kết thúc là màn các “nàng” đuổi đánh các “chàng” vì cái tội “lỡ lời” hoặc dại dột mà làm các “nàng” “nổi nóng”. Còn tôi thường ngồi lại trong lớp lấy sách ra đọc… tôi cũng chẳng chú ý giờ đó em đi đâu và làm gì… Rồi một lần em đến và hỏi quê tôi ở đâu? Tôi bảo:
- Cà Mau.
- Ở đó có gì vui không? Có món gì ngon không? Tôi lắc đầu, lòng thầm nghĩ “đúng là người chỉ biết ăn chơi”, cái cách hỏi đã đủ tố cáo em là ai rồi…Em bảo:
- Chán thế .
Tôi giải thích thêm:
- Ở đó cuộc sống còn khó khăn, người ta chỉ biết làm thôi, chứ ít nghĩ đến ăn chơi…Em nói tiếp:
- Mình cũng biết làm nhiều việc lắm đó .
Tôi lại nghĩ, người gì mà nhiều tính xấu thế, lại thêm cái tính nói dóc nữa…Tôi hỏi:
- Thật không?
Em vừa gật đầu vừa khẳng định với vẻ rất tự tin:
- Thật chứ
… Và em hỏi lại:
- bạn không tin sao? Tôi cười và bảo:
- Nếu bạn làm được ba việc (bất cứ việc gì) mà tôi làm không được hoặc làm không bằng bạn thì tôi sẽ tin ngay”.
Em đồng ý và hẹn tôi cuối tuần “thi đấu”…Tôi bảo:
- Mình không có xe, chỉ đi xe buýt, ‘thi đấu’ ở đâu để mình đến?.
Em vừa lắc đầu vừa nói:
- Thôi khỏi để mình đến dẫn bạn đi.
Tôi cho em cái địa chỉ mà cách nhà tôi trọ gần 1km….
Tám giờ, như đã hẹn tôi ra đầu hẻm xem em có đến thật không… hay chỉ là lời hứa của một tiểu thư. Chiếc xe tay ga đắt tiền từ từ dừng lại đầu hẻm, em nhìn quanh, vừa nhìn vừa lẩm bẩm gì đó…tôi đoán là chắc đang chửi tôi…hay em đang tự hỏi mình “nhà tôi ở “cái xó” nào mà khó tìm thế”…tôi không ra vội mà xem em sẽ làm gì, có về ngay hay không? Không… em ngồi trên xe và đợi… 10 phút trôi qua tôi biết rằng em là người giữ lời hứa…và có chút kiên nhẫn. Tôi đến…em cắn răng vào môi biểu lộ cảm xúc giận giữ khi tôi là người đến trễ… Đoán biết điều đó, tôi bảo:
- Không phải không giữ lời, mà nãy giờ ở trong hẻm xem phản ứng của “tiểu thư” thế nào thôi. Chắc là quen để người khác đợi thôi chứ gì, hôm nay cho tiểu thư biết cái cảm giác đợi người khác sẽ thế nào, cũng thú vị đó chứ?
Em không nói gì chỉ liếc nhìn tôi… Tôi hỏi em giờ đi đâu? Em bảo lấy xe đi…rồi chỉ chỗ sau… tôi bảo không được…em hỏi lại:
- Không được gì?
- Không biết lấy xe…
Em há hốc miệng khi nghe tôi nói thế…em hỏi:
- Ở đâu mà không biết lấy xe, rồi đi bằng gì? chưa kịp trả lời thì em bồi thêm 1 câu:
- Nghe nói mà giống như người trong rừng mới ra zậy
Tôi bảo:
- Ừ thì trong rừng mới lên thành phố có biết gì đâu, bộ không thấy người ta ngơ ngác như chú nai vàng… đó sao.
Rồi em gật gật đầu:
- Hèn chi nghe cái bài hát về Camau gì mà muỗi kêu như sáo thổi, và đỉa lội…gì đó…nghe mà thảm…giờ mới biết. Sống ở cái nơi gì mà giống Robinson ngoài đảo hoang quá…ngồi lên đi, chở bạn đi tàu lượn cao tốc.
Tôi hỏi:
- Nó là cái gì thế…
- Đến rồi biết…
Tàu lượn cao tốc, tôi có biết gì đâu, ở quê những cây dừa cao vút tôi còn dám leo…thì với tàu lượn, tôi nghĩ có là gì đâu…Tôi ngồi phía trước em ngồi phía sau, tàu nhanh chóng đưa lên cao, rồi lộn đầu xuống đất…cứ như thế…càng lúc càng nhanh…Tôi sợ đến mức tôi người vô thức, chẳng còn biết gì nữa, chỉ nhắm mắt và cầu nguyện cho mình còn sống… đến khi tàu dừng lại, tôi lảo đảo bước ra, giữa ban ngày mà trong mắt tôi trời đầy sao…em hỏi tôi:
- Có thích không?
Tôi ngơ ngác như người đến từ thế giới xa xôi… Em bảo sao mặt tôi xanh thế? Chẳng nói gì, tôi chỉ biết tìm một chỗ để ngồi… Trong khi tôi còn “say tốc độ” thì em bỏ đi đâu mất, không một lời tạm biệt, để tôi ngồi một mình… thế là tôi kết em thêm cái tội “vô tình”... tôi nghĩ “người như em chỉ biết sống cho bản thân thôi chứ biết nghĩ cho ai đâu… mà cũng phải cuộc sống của em chỉ quen “nhận” mà có bao giờ em “cho” đâu…”. Nghĩ vậy, tôi không trách em nữa, tôi đứng dậy định ra về… thì ở phía sau em réo gọi:
- Đi đâu thế, tưởng bạn mệt nên mua nước và cả chai dầu cho bạn này… mà giờ thấy bạn khỏe rồi…thôi nước để mình uống, dầu để mình xài từ từ nghe.
Tôi chép miệng:
- Đúng là…
Em không nói sẽ hay hơn đó, người gì mà…xấu tính không chịu nỗi…
Em nhí nhảnh hỏi tôi:
- Có muốn đấu nữa không?...
Tôi xì một tiếng:
- Sợ gì chứ…tại tôi nhát và đi tàu lượn không quen nên mới vậy thôi”…
Em cười giọng mỉa mai:
- ohoh… chứ không phải người ta là nữ nhi mà thắng nam nhi ngoạn mục đó sao…”.
Nghe em nói vậy, tôi cảm thấy quê quê nhưng thầm nghĩ:
- Em là nữ nhi sao? Nữ nhi gì mà đi tàu lượn mặt không biến sắc…em giống nữ …quái thì đúng hơn.
- Giờ đi trượt patin nhé.
Tôi chưa kịp trả lời thì em đã hối tôi nhanh nhanh ra xe… Tôi vẫn ngồi phía sau em, lần trước, khi em chở tôi, tôi nhìn phố phường, nhìn người ta ngược xuôi trên đường mà nhớ ở quê xuồng ghe cũng tấm nập…tôi chợt nghĩ, ở đâu người ta cũng cần phương tiện để di chuyển vì cuộc sống mưu sinh cả thôi, có khác chăng một nơi dưới nước một nơi trên bờ, khác cái đèn xanh xanh đỏ đỏ kia nữa…, lần này, tôi nghĩ về cái trò trượt patin mà tôi sắp phải tham gia… tôi định hỏi em nhưng lại thôi, sợ em nói tôi “lúa”, dù với tôi, từ đó không sai một tí nào… Tôi đợi em gửi xe và tranh thủ nhìn quanh khuôn viên sân patin, một hàng tre nho nhỏ dẫn vào sân patin, lúc này gió thổi hiu hiu, mấy chiếc lá tre lìa cành xoay xoay theo chiều gió rồi lăn tròn trên nền gạch và dừng hẳn khi mấy đám cỏ non níu lại…người ta trượt nhiều quá…tôi tự trấn an mình: “sao mình mất tự tin thế, phải cố lên chứ…” và rồi lại tự trách mình “sao lại di chung với một người như cô ta chứ, không thể hiểu nỗi mình nữa rồi…” .Thấy tôi chưa vào, em lấy tay kéo nhẹ áo tôi: nhanh lên…con trai gì chậm chạp như rùa…hôm nay mình sẽ biểu diễn khả năng trượt patin của mình cho bạn xem… Em bước đi không một chút do dự, còn tôi, hai chân như cột thêm mấy cục đá nặng nề lững thững bước theo sau…trong đầu tôi đầy suy nghĩ bỏ cuộc và thực sự tôi muốn thừa nhận với em rằng tôi không biết trượt patin, nhưng…khó nói quá…cái cảm giác dùng dằn giữa nói và không nói ra làm lòng dạ tôi rối bời… Một chút tự ái le lói trong đầu tôi, một quyết định được đưa ra tức thì…. mình đâu phải là trẻ con và cô ta chỉ là con gái… cùng lắm là mất mặt thêm một lần nữa chứ gì…
123...5Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Nếu không phải là anh - Tiểu Chi - Chương 11-END
Nếu không phải là anh - Tiểu Chi - Chương 5-10
Nếu không phải là anh - Tiểu Chi - Chương 1-4
Anh khóc không...nếu mất em?
Anh buông tay, để em được hạnh phúc bên người mà em chọn!
123456»
Bài viết ngẫu nhiên
* Mẫu đơn, xin đừng khóc
* Xin đừng buông tay
* Chồng ơi! Bắt máy đi. Vợ sắp phải đi rồi !
* Có ai đó nói là sẽ đợi…
* Đi bên em mãi nhé !
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1423682 (+80 - 0.000267s.)
.