21/04/25
Vì em là búp bê của tôi!!!
Có gì đó lóe lên như nước mắt trên khóe mi hắn.
Nhóc đã thấy.
“Bốp”
-Sao lại đánh vào đâu tôi hả?- hắn hét toáng.
-Tôi thích thế đấy. Tôi ghét cái kiểu mà kẻ thù của tôi lại sướt mướt và yếu đuối thế đâu.- Nhóc khoanh hai tay lại, vênh mặt lên nói.
Hắn thoáng cười trong một giây rồi nụ cười đó vụt tắt. Rốt cuộc thì cô nhóc này cũng có điều tốt.
-Nhắc lại mới nhớ, ông anh, đấu một trận đi.
-Tôi đánh nhau với một con nhóc như cô.
-Này, đừng coi thường tôi nhé, tôi đã học võ từ năm 9 tuổi đấy.
-Tôi học võ từ năm 8 tuổi đấy, mà tôi còn lớn hơn cô 4 tuổi.
-Mặc kệ, chấp tất.
Hắn lắc đầu, chép miệng:
-Là cô nói đấy nhé.
*
Một tiếng sau…
*
-Yên nào.- Hắn lộ rõ vẻ lúng túng.
-Huhuhu.- Nhóc khóc váng lên như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi yêu thích.
-Tôi có đánh cô bị thương chỗ nào đâu.
-Tôi thua rồi.- Nhóc tiếp tục khóc làm chim muông gần đó cũng phải bay tán loạn.
-Ha ha ha…- Hắn bật cười khi thấy cái bộ dạng mếu máo khóc lóc chỉ vì thua trận của nhóc.
-Còn cười được à? Lần sau tôi sẽ thắng anh!- Nhóc đập đập tay xuống đất khẳng định.
Quả thật, nhóc khác những người con gái khác.
Không thể tin nổi.
-Chở tôi về.- Nhóc ngồi vào xe, đóng cửa một cách thô bạo khiến vang lên một tiếng rõ lớn, nét mặt vẫn còn giận dỗi.
-Thôi cái nét mặt đó đi.- Hắn ngồi vào ghế lái.
-Hứ…- Nhóc lè lưỡi trêu ngươi hắn, hàng động giống như một con nhím nhỏ tức giận mà xù mấy cái gai trên người mình lên.
-Về đâu?
-Nhà Kiên.
-Cô tới đó làm gì?
-Anh nhiều chuyện thế nhỉ?- Nhóc nhăn mặt chòng ghẹo.
-Được rồi, bà cô già trước tuổi.
-Làm như anh hay lắm.
*
-Buông ra!- Nó vùng vẫy.- Anh cởi trói cho tôi đi.- Nó bị anh trói lại ngay trên chiếc giường trong căn phòng đó. Mọi thứ vẫn như thế, chỉ có điều con búp bê hôm trước không còn ở đây và anh thì không còn là anh của mấy ngày trước mà nó từng gặp.
-Để em chạy về bên Bảo sao? Tôi không điên.- Anh từ tốt cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi.
-Tôi có thể kiện anh đấy.- Nó nói. Anh đã cởi ra chiếc cúc thứ hai.
-Em nghĩ chuyện đó có ích sao? Em không dám làm thế đâu.
-Gì chứ?
-Em không thể làm làm gì tổn hại tới tôi.- Chiếc cúc áo thứ ba đã được mở. Anh tiến lại gần nó.
-Này!- Nó định hét lên
nhưng anh đã chặn họng nó lại bằng một nụ hôn.- Ưm…- Một cách vô tình, nó để bản thân bị lôi cuốn vào nụ hôn đó.
Anh lơi dần, lơi dần rồi buông hẳn nó ra.
-Thừa nhận đi, em bị tôi quyến rũ phải không?- Anh cười lạnh sống lưng.
-Không.- Nó lắc đầu dù trong lòng đang thầm nguyền rủa mình. Vừa rồi nó cứ như đã phản bội hắn vậy.- Người tôi thích là Bảo.
-Nhưng người ở bên em, chủ nhân của em là tôi. Em là người của tôi.- Anh khẳng định chắc nịch rồi cắn nhẹ lên đôi môi nó như trừng phạt vì nó nhắc tới hắn trước mặt anh.
-Anh bị ảo tưởng à?
-Không.- Anh lại hôn nó, môi nó như bị môi anh nuốt chửng.
-Bu…ông…r…a!- Nó dùng chân đạp mạnh vào anh nhưng anh né được. Cổ chân nó nhanh chóng bị bàn tay gọng kiềm của anh chụp lấy. Cố rút chân lại nhưng bàn tay anh quá to lớn, quá mạnh. Ấn chân nó xuống giường, anh lướt nhẹ môi xuống vùng cổ trắng ngần của nó.
Bất lực, nó mím chặt môi lại.
Anh sẽ làm điều đó với nó sao?
Nếu thế thì nó sẽ hận anh suốt đời dù thật sự giữa nó và anh đã có quan hệ gì đi chăng nữa.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Không gì xảy ra.
Cúi xuống, nó thấy anh chỉ ôm lấy nó, mắt nhắm nghiền.
-Đã lâu lắm rồi tôi mới tin rằng mình có thể thoải mái ngủ mà không sợ bị ác mộng trong một năm rồi.
-Làm ơn tha cho tôi đi.- Nó lầm bầm.
-Em nói gì vậy?- Anh nhìn nó.- Em muốn quay về bên Bảo như vậy sao?
Nó không nói gì.
-Nếu để em về bên hắn, anh thà giết chết em ở đây còn hơn.- Một bàn tay anh đưa lên cổ họng nó, siết chặt.
-Ax ax…- Nó giằng mình.
Anh thật sự muốn giết nó.
Rồi bàn tay anh thả ra.
-Không…tôi không thể giết em, tôi thà giết mình còn hơn.
*
Im lặng.
Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc từng giây nặng trĩu.
Anh ngủ, tay còn ôm chặt nó.
*
Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí nó, cũng giống như vậy.
*
“Cạch”
Nhóc bước vào, chứng kiến cái khung cảnh đó.
-Hai người…
Em sẽ lấy Kiên sao nhóc?
-Lan.
Nhóc đứng tựa vào cửa, gương mặt dửng dưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nó.
-Em không nghĩ sẽ được chứng kiến cảnh này đâu.- Nhóc bước lại gần, nhìn thẳng vào mặt nó.- Nói nhỏ thôi, để anh ấy ngủ, ít khi anh ấy ngủ ngon vậy lắm.
-Em không thấy tức giận sao? Dù sao anh ấy cũng là hôn phu của em mà?
-Thì theo ý người lớn là như thế.- Nhóc ngồi xuống chiếc ghế bành, nghịch nghịch bong hoa hồng cắm trong lọ.
-Em sẽ lấy Kiên?
-Chị nghĩ sao?
-Chị không biết.
-Đương nhiên em sẽ không lấy anh kiên rồi.
-Chả phải em nói hai người đã đính hôn sao?
-Đính hôn thì đính hôn chứ chắc gì đã cưới.- Nhóc phồng hai má lên nhìn dễ thương và nhí nhảnh hơn hẳn cái vẻ mặt vô tình từ khi bước vào phòng nãy giờ.- Gia đình anh Kiên muốn anh lấy em vì muốn dễ dàng làm ăn ở khu vực châu Á, gia đình em muốn em lấy anh vì muốn bành trướng thế lực. Đơn giản là lợi dụng nhau trên những đứa con của họ chứ tụi em có yêu thương gì nhau đâu.
-Thế…
-Tụi em lập một giao ước nho nhỏ.- Nhóc tiếp tục giải thích.- Anh Kiên và em sẽ giữ cái hôn ước đó tới khi em tròn 18 tuổi, đủ tuổi để kế thừa sự nghiệp. Khi đó, tụi em sẽ hợp tác như bạn bè thân thiết để phát triển cả hai công ty, khỏi kết hôn chi cho mệt.
-Vậy sao?- Nó thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng.
-Thôi, em đi nhé. Hai người cứ tiếp tục khi anh ấy ngủ dậy nhé.- Nhóc nháy mắt cười tinh nghịch.
-Này, cởi trói cho chị đã.
-Hai người cứ từ từ nhé, không ai làm phiền đâu.- Nhóc đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, không để anh thức giấc.
*
Nhóc bước xuống cầu thang từng bước một.
-Cô Lan.
-Ông Lâm? Có chuyện gì vậy?
-Hai người đó…xin cô đừng tiết lộ với ông chủ.- Ông Lâm cúi đầu. Ông không muốn anh bị rắc rối. Nếu thật sự nó có thể làm anh hạnh phúc thì sao cũng được, nó cứ ở bên anh đi. Thấy được anh sống yên ổn là ông vui mừng lắm rồi, dù phải trả giá thế nào đi nữa.
-Cháu biết mà, mà đừng để ai làm phiền hai người đó nhé.- Lan vỗ vỗ lên vai ông Lâm một cách hết sức thoải mái và tự nhiên, giống như hai người là những người bạn hiểu nhau.Quản gia Lâm cũng thế, ông quý cô tiểu thư này. Nhóc khác hoàn toàn với những cô gái nhà giàu quyền quý khác, họ luôn tỏ ra cao sang, kiêu kì tới khó ưa, còn nó, nó như hoa Mộc Lan thuần khiến, tươi mới, mạnh mẽ hơn hẳn họ. Ngoài nó ra, người thích hợp nhất để ở bên anh có lẽ là nhóc chăng.- Cháu về nhá. Mà hộp trà dạo trước cháu tặng ông ông có uống không?
-Vâng, cảm ơn cô.
-Ông đừng thế, cháu coi ông như người ông trong nhà vậy thôi mà. Cháu vào garage lấy xe vậy.
*
Nhóc bật điện trong garage, đèn sáng trưng. Một hàng xe đắt từ hiện đại tới kiểu dáng cổ đều có. Nhóc tiến lại gần chiếc Porsche 911 Turbo màu vàng khá bắt mắt mà mình gửi nhờ mấy hôm trước, chìa khóa còn cắm nguyên trong ổ. Ngay khi nhóc khởi động xe, cửa garage tự động mở lên. Chiếc xe màu vàng phòng ra ngoài đường.