Snack's 1967
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
16:30 - 21.11.2024
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Chân lý cuối cùng của cuộc đời này là: Tình yêu là sống và sống là tình yêu.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
21/11/24

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng - Chương 16 - 25



Chương 16


Bị thông tin Mai Oánh Oánh tái
xuất giang hồ đả kích nghiêm trọng, nên buổi tối ngủ Diệp Khinh Chu lại gặp ác
mộng, trong mộng, vẫn như ngày xưa, tay cầm một lưỡi dao sáng loáng, sau đó là
tiếng khóc đứt quãng của nàng : “Cha, cha, nếu cha còn như vậy, con sẽ chết cho
cha xem.”Sau đó là máu tươi tuôn ra thành vòi, phảng phất như nàng bị rơi vào một
cái vực sâu thăm thẳm, hai tay quờ quạng khăp nơi, tựa hồ như muốn túm lấy cái
gì đó, nhưng thủy chung vẫn vồ hụt, đến lúc nàng hoàn toàn thất vọng rồi, lại đột
nhiên túm được một cái gì đó, hai tay vội vàng quơ mạnh một cái, hóa ra là nàng
ôm phải một cái cột, hình trụ, ấm áp, Diệp Khinh Chu liền áp má vào cọ một cái
rất thỏa mãn.


Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng - Chương 16 - 25 - ForLam.Wap.Sh
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng - Chương 16 - 25

Cọ một cái ?


Cọ một cái ?


Nàng lập tức giật mình tỉnh dậy,
hé một mắt, quả nhiên nàng đang dựa vào người Kiều ác ma, hay tay ôm chặt lấy
anh, mặt đang dụi dụi trên ngực anh, hình như còn chảy cả nước miếng, ẩm ướt.


Diệp Khinh Chu ngước đôi mắt đẫm
lệ lên nhìn trời, còn có chuyện gì khủng bố được hơn chuyện này sao ?


Ông trời : có


Kiều Lạc không biết đã tỉnh từ
bao giờ, hai mắt mở to, khóe miệng nhếch lên khinh bạc nhìn Diệp Khinh Chu với
vẻ nghiên cứu : “Hóa ra em gái của tôi cũng không ngây thơ như vẻ bề ngoài,
hình như cũng không tự thỏa mãn được ”


Như bị một thùng nước đá dội thẳng
từ trên đầu xuống, Diệp Khinh Chu luống cuống tay chân muốn đứng dậy, ngờ đây
cánh tay cứng như sắt của Kiều Lạc đã giữ chặt lấy eo nàng, làm nàng không thể
giãy dụa nổi, khuôn mặt Diệp Khinh Chu đỏ rực như phải bỏng, nếu lúc này có một
cái mông lạnh ở đây, đảm bảo nàng có thể rán nóng chảy ra “Em sai rồi ạ, tha
cho em đi ạ…”Nàng đang cầu xin tha thứ, đột nhiên cảm thấy có một vật gì đó cứng
ngắc thoáng chọc vào bên hông, nàng lập tức trợn tròn hai mắt : “Đây là cái gì
vậy ?”


Kiều Lạc hơi nhìn xuống cười : “Tiểu
Chu, cô ngủ cùng tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không biết là cái gì sao ?”


Diệp Khinh Chu cắn chặt môi,
nàng không ngờ mình lại xui xẻo tới như thế.


Nàng vẫn nhớ rõ từ năm lớp sáu
thời tiểu học trở đi, Kiều Lạc vẫn ngủ chung một chỗ với nàng. Ngoại trừ việc
giường hơi chen chúc một chút, cũng không có gì đặc biệt cho lắm, cho tới một
buổi sáng hôm đó.


Đã tới lúc bạn Tiểu Chu ngây
thơ của chúng rời giường, mỗi ngày cô bé đều dậy trước, thay quần áo xong xuôi,
rồi mới đánh thức Kiều Lạc. Sau khi bạn Tiểu Chu ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu chuẩn
bị gọi anh trai, đột nhiên liếc một cái, thấy dưới cái chăn mỏng đang đắp trên
người Kiều Lạc, có một cái gì đó hơi nhô lên, Diệp Khinh Chu sờ sờ cằm, liền
kéo phẳng cái chăn, tưởng là do chăn đắp không phẳng, ngờ đâu cái “lều nhỏ”vẫn
dựng lên như trước, chẳng lẽ …. Nàng tròn mắt nhìn về phía Kiều Lạc vẫn đang ngủ
say, chẳng lẽ anh ấy cũng giống nàng, cũng lén giấu một con búp bê nhỏ trong
chăn, vừa ngủ vừa chơi ?


Anh cũng thật là, mỗi lần nàng
chơi xong đều giấu vào bên cạnh gối, thế mà anh lại nhét luôn vào dưới chăn chứ.
Muốn bắt quả tang …., bạn Tiểu Chu nhà ta lập tức luồn tay vào trong chăn, sờ sờ,
muốn moi thử cái đó ra..


Chẳng lẽ là một cái gậy ? Hay
là một khẩu súng ngắn ?


Bạn Tiểu Chu nhà ta vừa trái
lôi phải kéo, Kiều Lạc cũng bị tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp hình ảnh đầy
kinh hãi đó : “Mày đang làm gì thế hả ?”


Diệp Khinh Chu chớp chớp mắt
đáp ; “Anh ơi, anh giấu cái gì đó trong chăn đấy ? Em cố mãi mà không cầm lấy
nó được.”


Diệp Khinh Chu lắc lắc đầu, cái
cảm giác dọa người lúc đó nàng vẫn còn nhớ rõ. Kiều Lạc liếc nhìn vẻ này của
nàng một cái, thoáng nở nụ cười : “Sao
thế ? Biết rồi hả ?”


Diệp Khinh Chu xấu hổ lại cắn cắn
môi, trời ơi, hãy để cho nàng vẫn tiếp tục chìm đắm trong hồi ức không phải thức
tỉnh, bởi sự thực quá tàn khốc : “Làm sao bây giờ ?”


Cánh tay đang giữ chặt lấy eo
lưng nàng của Kiều Lạc siết chặt hơn một chút, ghé sát miệng vào tai nàng, hơi
thở phả vào tai nàng nóng hổi, cơ hồ như môi sắp đụng tới vành tai nàng : “Tôi
tự giải quyết, hay là cô giúp tôi giải quyết. ???”


“Ực…”Diệp Khinh Chu nuốt nước
miếng, nước mắt ròng ròng, hai tay xoắn vào nhau : “Anh … cái đó… kệ nó đi được
không ?”


Tuy Kiều Lạc thường xuyên chọc
ghẹo nàng, nhưng cũng không quá đà, chỉ điểm tới là dừng, anh xoay người ngáp một
cái, nhìn qua có vẻ muốn tiếp tục ngủ, Diệp Khinh Chu bỗng kéo lấy áo ngủ của
anh, khẽ nói : “Bệnh viện… bệnh viện chỗ anh có một bệnh nhân tên là Mai Oánh
Oánh hay không ?”Bệnh viện lớn như vậy, tùy tiện hỏi thăm một bệnh nhân có vẻ
cũng khá kỳ quặc, biết vậy nhưng nàng vẫn hỏi, mặc dù cũng không mong chờ Kiều
Lạc sẽ có đáp án.


Ai ngờ anh ta xoay người lại “A”một
tiếng, sau đó đáp : “Chính là cái bệnh nhân đầy phiền toái mới chuyển tới đó.”


“Thật sao ?”Diệp Khinh Chu kinh
hãi, hóa ra thế giới nhỏ như vậy ! Nhỏ tới mức hai kẻ lòng dạ hiểm độc xấu bụng
tới mức không ai có thể xấu bằng có thể tụ lại cùng một chỗ, nhớ lại dáng vẻ bận
rộn mấy hôm nay của Kiều Lạc, nàng không kiềm được thoáng nở một nụ cười, trên
đời này còn chuyện gì sung sướng hơn là coi hai kẻ xấu bụng tự giết lẫn nhau
sao ?


Nhìn vẻ cười trộm của nàng, Kiều
Lạc không chút khách khí nói : “Cô biết cô ta sao ?”


Ánh mắt của anh giống như một
lưỡi dao cắt thẳng vào sau lưng Diệp Khinh Chu, phảng phất như đang hoài nghi
Diệp Khinh Chu đang có quỷ kế gì .


Diệp Khinh Chu vội vàng giấu nụ
cười, đáp một cách thật thà : “Không có gì ạ, cô ấy là em họ của tổng giám đốc ạ…”Vừa
nói vừa tiếp tục chúi đầu vào trong chăn, vừa cắn ngón tay vừa khúc khích cười.


Có điều trên đời này mọi thứ đều
giống như Diệp Khinh Chu từng nghĩ, rằng, mọi thứ đều thật cân bằng, ngày hôm
qua nàng còn cười nhạo hai kẻ xấu bụng tự giết lẫn nhau, ngày hôm nay tất nhiên
sẽ gặp phải cái cảnh hai kẻ xấu bụng cùng hợp lại bắt nạt nàng.


Chuyện là như vậy, sau khi cơm
trưa nghỉ ngơi xong xuôi, Ôn Nhược Hà đột nhiên lại gần vỗ vai nàng một cái : “Khinh
Chu, hôm qua tôi tới gặp em họ tôi, cô ấy còn nhắc tới cô.”Anh chỉ nói đơn giản
một câu như thế, sau đó bước vào phòng làm việc của mình, mà Diệp Khinh Chu
đang muốn chợp mắt đã bị dọa tới mức không kịp bối rối.


Mai, … Mai ác ma nhắc tới mình
với tổng giám đốc.


Cô ấy … Cô ấy sẽ nói cái gì ?
Cô ấy có khả năng sẽ nói tới cái gì đây ?


Diệp Khinh Chu có cảm giác như
trái tim nàng bị một cái gì đó đập mạnh vào, trước mắt một màu đen tối. Nàng mới
trộm mừng, lại quên mất rằng Mai Oánh Oánh là em họ của Ôn Nhược Hà, người ta
là anh em một nhà kìa. Nếu cô ta thủ thỉ gì đó với Ôn Nhược Hà …nhớ lại thái độ
vừa nãy của giám đốc cũng có vẻ rất quỷ dị, chẳng lẽ cô ta đã nói năng gì đó

123...11Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Bùn loãng cũng có thể trát tường
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Lần Đầu tiên Biết yêu
Chờ em lớn được không
Tình yêu Cappuccino
1234»
Bài viết ngẫu nhiên
* You ah! Tui...Tui yêu you
* Yêu thương là điều không đơn giản
* Yêu thuong không chỉ bằng lời nói
* Yêu thương đi lạc
* Yêu thương đi lạc
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1491378 (+34 - 0.000628s.)
.