16/03/25
Mình thích cậu đồ rắc rối
-Haaa..._Hắn cười lớn. buông tay của Di ra. Rồi xuống giường...Hắn đưa mắt nhìn cô gái đang nói dối như thật.
-Chúng ta là chị em..._Di lấy hết can đảm lau mấy giọt nước mắt rồi hét toáng lên. Hét lớn lên, nói ra hết cái mà mấy ngày qua cứ dày vò trái tim cô...
-Dừng trò chơi ở đây được rồi đấy!_Hắn nhìn cô trân trân. Ánh mắt mỉa mai. Thật sự cô muốn hắn biến đi khỏi mắt của cô hay sao mà lại bịa ra cái lí do đó. Thật là...
-Tôi không nói dối! Tất cả là sự thật!_Di nói. Rồi đứng dậy. Bước đi ra cửa...
-..._Hắn shok...
-Vì vậy! Cậu nên đi...Hai hôm nữa. Tất cả thủ tục sẽ làm xong. Cậu nên..._Cô nói. Rồi mất hút sau cánh cửa làm hắn không biết cô đang nghĩ gì...
-..._Hắn không biết phải diễn tả cái cảm giác khi biết người mình yêu là chị của mình...(tớ cũng chưa biết cảm giác đó. Nên thông cảm nhá...)
Hắn lao nhanh xuống gara. đẩy con Sh ra ngoài và làm “Rầm” một tiếng rồi lao vút đi với tốc độ kinh người. Hắn lao trong màng đêm tĩnh mịt. Cơn gió se lạnh cứ đâm vào da thịt hắn...không bằng cái cảm giác không có tên nơi trái tim...
Hắn đau quá...
********************
-Cậu biết không...Chị em đấy....Chị em đấy..._Phi ngồi trên chiếc ghế ở quầy bar. Trên bàn là mấy chai vỏ cai rựơu vodka đã hết...cậu uống như uống nước lã. Cứ rót đầy li rồi lại đưa lên miệng đỏ cạn một hơi. Phi uống đến độ mấy người quanh đó và anh nhân viên quầy bar nhìn vào mà le lưỡi khi Son đến.
-Cậu điên rôi!_Son đưa tay gỡ lấy ly rựa vừa được anh nhân viên rót đầy từ tay Phi.
-Tớ đang muốn điên lên đây!_Phi hét lên rồi dật lại cái ly từ tay cô. Cô không biết có chuyện gì khiến thằng bạn trở nên như vậy nhưng bây giờ chỉ có thể nói một câu. “Hắn tồi tệ quá..”
-Đừng có uống nữa!_Son hét lên rồi dằn lấy cái ly đưa cho anh phục vụ xin chai nước khoáng.
-Không! Bây giờ...Không uống! CHắc tớ sẽ điên mất!_Phi hét toáng lên.
Son nhìn cậu bạn. Kể từ cái ngày hắn tuyên bố có người yêu thì hắn bỏ luôn cái khoản đi chơi đêm, gái gú, học hành tử tế...Vậy sao hôm nay lại như vậy...
Son ngoắt tay cậu phục vụ như nói đưa cái ly lại và lấy thêm một chiếc ly ra nữa...Son rót đầy ly cho Phi...Và rót một nửa ly cho cô...
-Cậu biết không! Chị em đấy...Chị em...Tức cười lắm phải không..._Phi nhận ly rượu trong tay của Son...Nốc cạn một hơi như uống nước. Rồi nhìn trân trân vào khoảng không nào đó, nói...Nhưng hình như nới khoé mắt cậu mấy giọt nước mắt chực trào ra...
-Cậu làm gì vậy hả? Có chuyện gì thì cũng phải nói rõ chứ?_Son hét lên. Đưa tay lay lay thằng bạn...Cô thấy sao lúc này thằng bạn cô yếu đuối đến thế.
-Cô ấy bảo...Tớ và cô ấy là chị em..._Phi nói xong rồi nắc nghẹn lên. Như tất cả như trào ra sau câu nói đó. Nước mắt cậu chảy ra, nước mắt càng chảy thì Phi uống càng nhiều, đến nổi đưa cả chai vodka lên núc gần hết nửa chai...
Son nghe vậy thì điếng cả người lại. Cô không biết nói gì hơn. Chỉ nhìn thằng bạn...Nước mắt cô cũng chảy ra...
-Có lẽ cô ấy nói dối!_Son nói nhẹ. Đưa chiếc ly lên uống gần một nửa. Chưa khi nào cô uống một lần mà nhiều như vậy. Chỉ có những lúc buồn, những lúc cô cần tỉnh táo trong mấy giây.
-Tớ đã điện hỏi mẹ cô ấy. Bà ấy chỉ nói “Xin lỗi”_Phi nấc lên. Khi nói đến xong thì cậu lại uống...
-...
-Đik mẹ! “Xin lỗi để làm gì chứ! Tại sao ngay từ đầu họ không nói đi. Hay là đừng bao giờ nói ra. Mà sao bây giờ lại ní Xin lỗi chứ. Thật ghê tởm..._Phi vừa uống vừa nhếch môi cười mỉa mai đau khổ...
-..._Son không nói gì. Chỉ nhìn thằng bạn. Cô đã vui mừng biết bao khi một thằng bạn của cô có hạnh phúc. Vì hiếm khi người có gia thế như cô và Phi lại tìm được một người mình yêu thật lòng...Thế mà bây giờ sự việc lại trớ trêu như vậy...Cậu lại bị tổn thương thêm một lần nữa...Tổn thương này có lẽ lớn hơn tổn thương của một đứa con nít tám tuối...Vì giống như khi đang đi trên vách núi ta tìm được một sợi giây để vịnh cho chắc chắn...Nhưng khi sợi giây ấy đứt ta lại hụt hẫn vô cùng...Tổn thương nhiều hơn nữa...
-Tớ đau lắm! Tớ cảm thấy như nghẹt thở..._Hắn nắm lấy cái áo pull làm nó nhăn nheo. Cái mặt thằng bạn nhăn lại. Hình như hắn sắp không chịu nổi nữa. Nhưng cô phải làm gì cho hắn đây. Cô không biết...
-Bây giờ cậu định làm gì?_Son hỏi trong khi đã uống một hơi hết chỗ rượu còn lại.
-Tớ cóc biết có phải chị em hay cái quái gì! Tớ sẽ đưa cô ấy đi._Phi hất tay lên trời. tay kia nóc cạn thêm ly n+1 lần nữa.
-Cậu điên rồi! Như vậy có biết là loạn luân hay không?_Son nhìn thằng bạn gắt lên gần như là hét.
-Tớ cóc biết loạn luân nào cả? Bây giờ tớ đang điên lên đây! Tớ yêu cô ấy! yêu nhiều lắm. Và bây giờ tớ đau. Vậy cậu bảo tớ không làm vậy thì tớ phải làm như thế nào_Phi nói trong đau khổ. Nhìn sâu vào mắt con bạn.
-Cậu đau thì cô ấy không đau à? Nếu cậu làm vậy? Cậu cố tình kéo cô ấy đi! Thì sau này cô ấy sẽ làm sao?_Son hỏi dồn dập làm cho Phi chới với.
-..._Phi cầm ly rượu trên tay. Không uống nữa. Ngồi đực mặt ra nhìn Son.
-Cô ấy lúc này, cũng đau không kém gì cậu! Sao cậu không nói gì với cô ấy mà chỉ biết ngồi đây uống rượu rồi chỉ nghĩ đến mình. Cậu không thấy như vậy là vô lương tâm hay sao..._Son như chỉ trích như nhắc nhở cho Phi.
-..._Phi lặng đi không nói gì. Cậu nhớ lại những gì vừa sảy ra tối hôm nay và giọt nước mắt của Di. Tim cậu nhói lên như theo từng lời của Son. Nó như cây kim đâm vào càng ngày càng sâu vậy...
-Tớ biết! Bố cậu đã bắt đầu gọi cậu qua bên đó!_son nhìn Phi. Ánh mắt đầy cảm thông, cô thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng nói.
-Cô ấy đã gọi điện cho bố tớ!_Phi buồn rầu. Nhìn trân trân vào ly rượu đầy ắp , mặt như đang cố gắng nhấn chìm nỗi đau.
-Cô ấy muốn cậu đi?_Son bình tĩnh hỏi. Thầm nghĩ: “Đúng là cô gái thông minh. Thông minh khi chọn cái cách dứt khoát này”
-..._Phi giật mình một cái. Rồi đưa ly rựơu lên nóc cạn tiếp ly này đến ly khác như một thằng điên...Đó chính là câu trả lời.
-Cậu nên đi!_Son gằng giọng.
-?_Phi khựng lại nhìn con bạn.
-Sẽ tốt cho cả cậu và cô ấy. Thời gian...Chỉ có thời gian mới xoá đi hết tất cả..._Cô gắng gượng nói những điều mà bản thân mình đã tự nói để lừa dối chính mình. Cô rót cho mình một ly rựa , uống cạn.
-Thời gian?_Phi nhìn Son cười mỉa. Cô biết cậu muốn nói gì.
-ĐÚng!_Cô hơi ngập ngừng và đáp. Đưa thêm một ly nữa. uống cạn.
-Cậu thì sao? Nhờ cái thời gian của cậu. Bây giờ đã hết chưa?_Phi lại cười mỉa.
-Cậu nói đúng. Nhưng..._Son nhìn Phi. Hơi ngập ngừng rồi đưa bàn tay lên ngực trái bóp nhẹ.
-Chỗ này đã bớt đau hơn rồi..._Son nói rồi gượng một nụ cười. Xong đưa ly rượu lên uống.
“Đúng anh vẫn còn làm cô đau. Thời gian không thể khiến vết thương đó hồi phục được. Nhưng lại khiến cho cô cảm thấy như được xoa dịu đi phần nào. Chờ thêm một thời gian nữa thì nó sẽ hết. Và bây giờ không có điều quan trọng gì hơn là hai thằng bạn đang bị tổn thương của cô....”
-..._Phi nhìn Son. Rồi lại quay đi. Uống tiếp. Cậu đang nghĩ gì không ai biết cả. Cái tiếng nhạc xập xình như bóp nghẹt nơi trái tim của hai con trười.
Bây giờ chỉ còn lại chữ “Đau”...
-Có lẽ. Tớ phải đi thật. Yêu cô ấy nên tớ không muốn cô ấy đau!_Phi nói xong. Thì nằm vật xuống bàn. Giọt nước mắt ứa ra.
-Cậu đau vậy à! Nhưng rồi sẽ ổn thôi Phi ạ!_Son nói. Gượng cười. Xong lôi trong túi Phi ra chiếc điện thoại. Nhấn nút gọi cái tên mà cô cảm thấy thằng bạn yêu thích nhất. “VỢ YÊU!”...Hai cái chữ to oành ...làm tim cô nghẹn lại...