17/03/25
Mình thích cậu đồ rắc rối
-Chết tiệt!_Hắn đưa tay nắm lấy mớ tóc. Cố hạ cơn hoả...Rồi hắn lại bước chân lên cầu than, đi về phía phòng của mình.
Hắn mở cửa thật chậm. Không phát ra tiếng động. Hắn tiến lại về chiếc giường có người yêu bé nhỏ đang lim dim ngủ. Hàng long mi cô khẽ run run, hai má ửng hồng, môi hơi chu lên vẻ dễ thương...Khiến hắn muốn cắn một cái...Nhưng cô đang ngủ mà.
Hắn nhìn cô “Thế này thì bảo hắn làm sao bỏ người yêu bé nhỏ lại mà đi cơ chứ”_Hắn đưa tay vốt vốt âu yếm lên má cô.
Rồi hắn nằm nhẹ người xuống, chui vào chăn và đưa tay vòng qua ôm lấy eo cô rồi kéo cô sát vào người. Hình như cô thấy có gì lạ nên chỉ giật mình một cái, rồi vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, người cô nép sát vào người hắn. Mặt cô úp vào ngực hắn...Cái hơi thở của cô phả ra nhẹ nhàng khiến cái thứ chì nặng trị ban nãy cứ đè hắn xuống bây giờ dường như tan đi đâu cả...
Hắn cúi xuống gìm mũi mình vào mái tóc của cô. Hít hà cái mùi quen thuộc như một loại thuốc phiện khó chữa...
Ấm thật! Heheeee...Sau này cười vè tha hồ làm những điều mình thích...._Hắn cười gian gian...Rồi cũng chìm vào giấc ngủ...
******************
Nó và Phi đã về lại vùng biển này được hai ngày rồi, và mội chuyện đều ổn cả.
Nó đang ngồi trong phòng bệnh viện. Phòng bệnh của bố nó. Phi sáng nay được mẹ nó nhờ chở đi đâu đó nên nó ở lại đây cùng với bố nó.
Nó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thường ngày thấy Phi thì không sao, có khi cảm thấy ghét cậu ấy ghê cơ người gì mà hở chút là lanh cha lanh chanh...Tự dưng bây giờ vắng lại thấy buồn buồn...
-Hai đưa đang quen nhau phải không?_ông Tiền thấy con gái có vẻ hơi bồn chồn nên cách tiếng hỏi. Ánh mắt hiền từ.
-Ai quen..Ai cơ...?_Nó lúng túng. Nhìn vào mắt ông nó biết không thể nói dối được nên phải quay người đi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Cậu Phi đấy?_Bố nó thẳng thừng nói. Không để tâm đến vẻ bối rối của nó.
-Dạ đâu có!_Nó hơi giật mình. Xong nhìn ông cười cười.
-Thật không?_Ông lại hỏi. Ánh mắt như xuyên thấu tâm can nó.
-Thật...Thật...Nhưng...Không thật..._Nó lí nhí. Thật ra thì với bố nó. Nó chưa bao giờ nói dối được trước mặt ông và cả nghĩ đến chuyện thử nói dối với ông cũng chưa bao giờ...
-Vậy là đúng à!_ông nhìn nó. Hàng long mày vẻ không hài lòng cho lắm...Chưa bao giờ nó thấy ông có vẻ mặt như vậy với nó. Nó sợ...
-Vâng!_Nó gật đầu. Như một đứa trẻ con ăn kẹo buổi tối bị mẹ bắt được.
-..._Ông nhìn cái dáng vẻ của nó. Chỉ buồn buồn rồi lắc đầu.
-..._Nó cúi đầu vân vê vạt áo.
.
.
.
Nó thấy nghẹt thở khi ông không nói gì. Nhưng nó vẫn có nhiều điều muốn hỏi ông. Hỏi ông xem ông nghĩ cậu ấy có tốt không? Cậu ấy là người nó yêu? Kể cho ông nghe tự dưng từ đầu nó cảm thấy ghét cậu tự dưng lại đi yêu cậu...vvv...Nói chung là nó muốn nói với ông nhiều lắm. Chắc kể cả ngày cũng không hết được. Nhưng nó không giám...Răng nó cắn chặt môi dưới, hai tay xoắn vào nhau...
-Con vẫn nhớ câu chuyện nàng tiên cá chứ?_Cuối cùng bố nó cũng lên tiếng. Nhưng sao chuyện của nó lại liên quan đến chuyện nàng tiên cá.
Nó trố mắt nhìn ông thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi khẽ gật đầu!
-Câu chuyện đó không phải tự dưng bố kể cho con nghe đâu mà nó có liên quan đến một người. Một người rất quan trọng mà con cần phải biết...
Sao hôm nay bố lại muốn gay cho nó nhiều bất ngờ thế nhỉ. Nó há hốc. Không nói gì. Chỉ chờ ông nói tiếp.
-Nàng tiên cá đó là câu chuyện của một cô gái có ngoài đời thật...
-...
-Cô gái
lớn lên và sống gắn liền với biển cả. Trong vùng biển này, vẻ đẹp của cô đằm thắm mà hiền hoà như mặt biển vậy, cô đẹp đến mức kì lạ làm cho các chàng trai quanh xóm hay những người xung quanh phải trầm trồ, thầm mến mộ. Nhưng tới tuổi 20 cô gái vẫn chưa biết yêu là gì, cô vẫn ngây thơ, hoang dại như một đứa trẻ...Cho đến một ngày có bão lớn, một chiếc thuyền lớn của những người khách du lịch bị bão đánh lật và trôi vào bờ, những người khác thì không biết có còn sống không mà người ta chỉ biết có một chàng trai trẻ được một cô gái cứu sống khi chàng bị bất động và trôi theo sóng biển. Cô gái đã cứu sống chàng trai chính là cô gái xinh đẹp đó. Thật sự cô cũng không biết người mình cứu là một người con trai. Cô đem chàng trai về nhà nhờ đến sự giúp đỡ của anh trai cô chàng trai kia đã dần dần tỉnh lại. Chàng trai đó có khuôn mặt khôi ngô, thông minh trắng trẻo, có nét gì đó thu hút người khác khi nhìn vào ánh mắt của anh ta. Và cô gái ngây thơ cũng vậy. Cô ấy đã đem lòng thầm thương chàng trai được cô cứu vớt từng ngày từng ngày... ...
-...
-Anh trai của cô gái nhận ra sự khác lạ của một đứa con gái mới lớn chưa biết yêu là gì nơi em gái của mình. Và anh đã nhắc nhủ em gái mình là không nên yêu chàng trai đó. Bời vì nơi chàng trai này có một cái gì đó rất khác với người thường và người thường như họ không thể nghĩ đến được. Nhưng cô gái chỉ có vẻ ậm ừ rồi lại dấu tình cảm của mình vào tận đáy lòng và từng ngày chăm sóc cho người con trai đó...Cũng như vậy mà thứ tình cảm mà cô kìm nén cũng lớn dần lớn dần cho đến khi cô không thể chế ngự được nó...Và về phần người con trai đó cũng có một cảm giác như vậy...để rồi họ quyết định để lại sự phản đối của người anh trai và ra đi. Họ lên thành phố lập nghiệp...Họ sống với nhau suốt tám năm hạnh phúc và họ có một đứa con trai rất bụ bẫm. Thời gian cũng dần dần trôi qua người anh trai không còn phản đối việc của hai người đó nữa, khi thấy em gái mình hạnh phúc trong suốt mấy năm đó. Cho đến một ngày chàng trai kia nói với cô gái là anh ta phải đi để giải quyết một vài vấn đề gia đình...Cô gái chỉ mỉm cười chào từ biệt anh...
-..._Nó hồi hộp gần như nghẹt thở.
-Cô gái ở nhà chờ đợi chàng trai...Thời gian cứ trôi qua mà vẫn không thấy chàng trai trở về...Và đến một ngày cô gái quyết định phải đi tìm chàng trai. Cô gái gửi lại ngưòi con trai cho anh trai rồi cô đi. Và khi cô trở về. Người anh trai thấy trong đáy mắt cô sự cầm cự gượng người. Nhưng anh trai cô vẫn không hỏi có chuyện gì sảy ra...Nhưng trong lòng anh vẫn có nỗi lo lắng không thể nói nên lời. Rồi khi anh nghe tin dữ...
-..._Tim nó ngừng đập.
-Cô gái đã tự tự bên cạnh đứa con trai tám tuổi...Cô ra đi không để lại lí do nào cả, chỉ để lại đứa con trai ngồi bên thành giường nhìn mẹ với chiếc ga máu mà bật khóc...
Đến đây...Nó thấy giọng của ông như nẹn cả lại. Đôi mắt giật giật...Như đang cố kìm nén...Nó thấy nước mắt nó tự dưng đã rơi xuống gò má bao giờ. Cay xè...
-Sau này khi chàng trai trở về người anh trai mới vỡ lẽ. Vì muốn bảo vệ người con gái anh yêu và người con trai mà anh ta đã chấp nhận chuyện của gia đình. Đính hôn với một cô gái mà chưa đầy một tháng đã huỷ hôn...Người anh trai như muốn giết chết đi kẻ đã làm cho em gái mình đau khổ....nhưng thấy vẻ mặt của chàng trai như vậy anh không biết mình nên làm gì rồi anh quay lưng bước đi...Sau đó mấy tháng người anh trai đã bảo vợ mình đống giả làm người giúp việc để thay ông chăm sóc cậu cháu trai tám tuổi. Nếu không muốn cậu bé trai biết lí do mà mẹ mình phải tự vẫn thì chỉ còn mỗi cách đó...
-Vậy..._Hai bàn tay nó bám víu vào nhau. Các ngón tay đâm vào da thịt làm cho nó có cảm giác như sắp bật cả máu...Nó dần dần hiểu ra cái gì bố nó nói đến ..