Insane
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
09:18 - 17.05.2024
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Chân lý cuối cùng của cuộc đời này là: Tình yêu là sống và sống là tình yêu.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
17/05/24

Chờ em lớn được không





Chắc mấy chốc ba năm đã trôi qua. Hai người đã từ khi còn là bạn học, đồng nghiệp cho đến hiện tại… đã trải qua rất nhiều việc. An Nặc Hàn đã không còn là một thiểu niên ngây ngô ngày ấy nữa, anh đã sớm bị những cuộc buôn bán tàn khốc tôi luyện mạnh mẽ, cô cũng chẳng còn là một thiếu nữ không biết sự đời, cô trở nên khôn ngoan hơn, trở thành người phụ nữ không thể thiếu bên anh.

Hôm qua An Nặc Hàn hai mươi bảy tuổi bỗng nhiên nói với cô: “Bố anh muốn anh đưa bạn gái về nhà, ngày mai em chuẩn bị một chút để lên máy bay luôn.”

Cô gần như sợ đến phát ngốc, thế nhưng cô vẫn giả bộ làm ra vẻ lạnh lùng nói: “Được, em sẽ lập tức chuẩn bị ngay.”

Thế nên ngày hôm nay cô mới mơ hồ thế này cùng anh ngồi trên máy bay, lên đường đến Australia gặp bố mẹ anh ấy.




Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, Tô Thâm Nhã hơi hơi hồi hộp, kéo cánh tay An Nặc Hàn đi ra khỏi sân bay, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm những lời chào đã học thuộc lòng từ lâu.

Sau khi lấy hành lý, hai người đi về phía cửa ra.

Ngay lập tức, cô nhìn thấy một người đàn ông vô cùng nổi bật đứng ở cửa ra, nhìn từ xa hoàn toàn không thể đoán ra tuổi tác.
Ông mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng một cái quần âu vô cùng bình thường, vậy mà cái loại màu sắc đơn giản nhất ấy khi mặc trên người ông lại thực sự được tôn lên. Bên cạnh ông là một người phụ nữ rất đẹp, cái đẹp của bà không phải là đẹp mắt mà lại một loại thanh nhã dịu dàng, đẹp khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.

An Nặc Hàn cười ôm lấy bọn họ thật chặt, giới thiệu với hai người về cô: “Bố, mẹ, đây là Thâm Nhã, là… bạn gái con.”

“Bác trai, bác gái, cháu chào hai bác!” Khi đến gần thêm một chút, Thâm Nhã không thể không quan sát kỹ bố của An Nặc Hàn. Ông với An Nặc Hàn có những điểm cực kỳ giống nhau, đôi mắt lạnh lùng, mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh cương nghị, chỉ là khi nhìn qua, ông có khí phách nhiều hơn An Nặc Hàn một chút, khiến cho người ta ngần ngại.

Nhất là khi ông dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô, cô vô cùng sợ hãi.

Tô Thâm Nhã lén lút nhìn về phía An Nặc Hàn, chờ đợi anh đánh tan bầu không khí xấu hổ này, nhưng lại thấy tầm mắt của anh đang đảo quanh bốn phía.

Đôi mắt vốn lặng yên chẳng bao giờ gợn sóng nay lại mơ hồ hiện lên chút thất vọng.

Tô Thâm Nhã lễ phép cười, vừa muốn hỏi han vài câu thì một người con gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi bất ngờ nhảy ra từ sau lưng anh, đưa tay bịt mắt An Nặc Hàn, lớn tiếng nói: “Anh Tiểu An, đoán xem em là ai!”

Cô gái ấy đi một đôi giày vải còn chưa buộc dây, mặc một chiếc quần jean khá cũ, một cái áo phông rộng thùng thình đến mức có thể chui vừa hai người bằng cô bé, mái tóc buộc lệch, lộ ra khuôn mặt cười được trang điểm tỉ mỉ. Thực ra, ngũ quan của cô bé đều rất đẹp, đôi mắt to tròn, chiếc mũi tinh xảo, đôi môi mượt mà, nước da mềm mại tựa như trẻ sơ sinh, chỉ là quần áo lôi thôi lếch thếch cùng với vành mắt được tô thật đen khiến cho vẻ đẹp của cô bị giảm đi đáng kể.

An Nặc Hàn nói: “Mạt Mạt, lần sau em có thể không nói rõ ràng ra thế này không. Làm thế là rất khinh thường chỉ số thống minh của anh đấy.”

Mạt Mạt buông tay rồi lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa vung theo: “Anh dễ quên lắm, ngộ nhỡ anh không nhớ ra em là ai thì thật mất mặt em!”

“Anh không dễ quên đến mức độ đó.” An Nặc Hàn nhìn cô bé phía sau, lên tiếng hỏi: “Uncle với Aunt đâu rồi?”

“Không nói tới họ nữa, đi Hawaii mà không mang em theo. Em đoạn tuyệt quan hệ với họ!”

“Đúng.” Lời nói của bố An Nặc Hàn mang đầy thâm ý: “Thế nên Mạt Mạt chuyển sang ở nhà chúng ta.”

“À!” An Nặc Hàn cười cười coi như không có chuyện gì, dường như những lời nói nổi loạn này đối với họ mà nói đã sớm tập thành thói quen.

“Anh Tiểu An, chị ấy là bạn gái của anh sao?” Mạt Mạt chớp chớp đôi mắt ngây thơ hồn nhiên nhìn cô. “Chị ấy thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các!”

“Ừ.” An Nặc Hàn nắm lấy tay Tô Thâm Nhã, giới thiệu với Mạt Mạt: “Em về sau gọi chị ấy là chị Thâm Nhã. Thâm Nhã, em ấy là Mạt Mạt, con gái của bạn thân bố anh.”

Tô Thâm Nhã đưa tay ra một cách tao nhã, cũng hết sức ân cần nói: “Mạt Mạt, An vẫn hay nhắc về em với chị!”

“Thật không?” Đôi mắt của cô bé bỗng chốc lấp lánh, cũng vươn tay ra: “Anh ấy nói gì về em?”

“Anh ấy nói rằng em rất dễ thương!”

“Anh ấy sẽ không nói thế đâu!” Bàn tay của Mạt Mạt đang nắm chặt tay cô thoáng cứng đờ, ngay lập tức vẻ mặt của cô dửng dưng như không, bĩu môi nói: “Anh ấy chắc chắn nói rằng em lười biếng, tham ăn, mơ màng, ham chơi, có đúng không?”

Tô Thâm Nhã lần đầu tiên cảm thấy rằng không nói được câu nào, chỉ có thể cười cười nói tiếp: “Anh ấy nói không sai, em quả thực rất dễ thương…”

Mạt Mạt rút tay ra. “Anh Tiểu An chưa từng lần nào nói em…”

Thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Thâm Nhã có phần xấu hổ, Mạt Mạt cười cười ngọt ngào, nụ cười thật giống như một vị thiên sứ: “Anh Tiểu An thích đặt người mà anh ấy quan tâm ở trong lòng, người mà anh ấy chẳng bao giờ đề cập tới chính là người mà anh ấy yêu thương nhất!”

An Nặc Hàn không nói gì, cúi người giúp Mạt Mạt buộc lại dây giày.

“Các con cũng mệt mỏi rồi, về nhà ăn một chút gì đã rồi lại trò chuyện sau.” Mẹ của An Nặc Hàn mở miệng nói.

“Cám ơn Aunt.” Tô Thâm Nhã vội vàng hùa theo.

Ai ngờ Mạt Mạt đột nhiên nói tiếp: “Khi còn ở tiểu học, em với anh An hoàn thành nhiệm vụ thì em sẽ được ra ngoài chơi với bạn bè.”

Nói xong, cô bé vung vẩy đôi tay, đầu cũng không ngoảnh lại mà lanh lợi chạy ra ngoài sân bay.

Trong lòng Tô Thâm Nhã không hiểu vì sao mà lặng đi, cô có một lại cảm giác cô bé mà An Nặc Hàn chưa hề đề cập tới này có ý nghĩa đặc biệt với anh.



Khi ra khỏi sân bay, Tô Thâm Nhã khó tin khi nhìn thấy một người tài xế đang đi tới, cử chỉ vô cùng kính cẩn giúp An Nặc Hàn đưa hành lý lên một chiếc xe Lincoln[3"> dài hoàn toàn mới.

An Nặc Hàn quay sang hỏi bố anh: “Là cái mới mua ạ?”

“Vì để đi đón con mà mua đó, kiểu xe này bề ngoài tuy có hơi xấu, thế nhưng lại rất thực tế, vừa chở được nhiều người lại vừa đi rất thuận lợi.” Giọng điệu này nghiễm nhiên như mua một củ cải trắng bên đường, tuy rằng có bị sâu nhưng vẫn còn có thể chịu đựng mà ăn được.

“Vâng! Đúng là rất thực tế, thứ thực tế tiết kiệm nhất trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có cái xe này thôi.” An Nặc Hàn gật đầu đồng ý.

Tô Thâm Nhã không nhịn được bật cười thành tiếng, hóa ra An Nặc Hàn cũng có một mặt khác mà cô không biết đến.

Chiếc xe đi suốt một giờ đồng hồ, dừng lại bên một bờ biển. Tô Thâm Nhã quả thực không thể tin được hai tòa biệt thự xa hoa trước mặt chính là nhà của An Nặc Hàn, cô nhìn từng chiếc xe trong sân nhà họ, thế cũng biết xuất thân của An Nặc Hàn không tầm thường…

An Nặc Hàn xách hành lý của cô lên, nắm tay cô đi vào một căn nhà phía trước. Tầng một là phòng khách khá rộng, lấy màu trắng trang nhã làm màu chủ đạo. Tầng trên có bốn phòng ngủ, An Nặc Hàn đặt hành lý của cô vào trong một phòng, đó là một căn phòng đôi, gian trong là phòng ngủ, gian ngoài là phòng đọc sách, dựa theo sự bày biện gọn gàng trầm lắng, xem ra đây chính là phòng của An Nặc Hàn.
« Trang trước1234...51Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Bùn loãng cũng có thể trát tường
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Lần Đầu tiên Biết yêu
Chờ em lớn được không
Tình yêu Cappuccino
1234»
Bài viết ngẫu nhiên
* Chuyện tình chuồn chuồn
* Bốn năm chờ đợi một tình yêu ảo
* Người Mỹ làm cái gì cũng sai
* Thiên Thần Nhỏ Của Tôi
* Kết Thúc Một Tình Yêu
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1425346 (+14 - 0.000334s.)
.