80s toys - Atari. I still have
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
16:52 - 03.02.2025
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Sự dối trá sẽ giết chết tình yêu, nhưng sự thẳng thắn sẽ giết nó trước.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
03/02/25

Thiên Thần Nhỏ Của Tôi





- Mẹ em sao?

- Mẹ mày làm nghề gì?

Hồng Hoa lộ vẻ lúng túng:

- Mẹ em hả? Người ta bảo mẹ em làm nghề…tự do.

Tôi chẳng biết nghề tự do là cái nghề quái quỉ gì nhưng cũng gật đầu đại:

- Hay quá hén! Té ra mẹ mày làm nghề tự do!

Tôi khen hay mà chẳng hiểu sao nét mặt Hồng Hoa cứ dàu dàu. Chắc ba mẹ nó có chuyện buồn nên nó không muốn ai nhắc đến! Tôi nhủ bụng như vậy và hỏi lảng sang chuyện khác để giúp nó nguôi ngoai:

- Buổi chiều mày hay đi chơi, như vậy là mày học buổi sáng hén?

Nào ngờ Hồng Hoa lắc đầu:

- Em nghỉ học lâu rồi.

Nó trả lời bằng một giọng buồn thỉu buồn thiu.

Dòm mặt nó, tự nhiên tôi cảm thấy nao nao trong lòng. Tôi hỏi chuyện học, tính làm cho nó vui, không dè lại làm nó buồn thêm.

- Sao mày phải nghỉ học vậy? – Tôi hỏi, giọng bùi ngùi.

Hồng Hoa không đáp. Nó chớp mắt và quay mặt đi chỗ khác.

Tôi đoán mò:

- Lại chuyện hộ khẩu nữa chứ gì?



Hồng Hoa vẫn không quay mặt lại nhưng tôi thấy nó khẽ gật đầu. Tôi định tìm lời an ủi nó nhưng nghĩ mãi chẳng biết nói gì. Loay hoay một hồi, tôi đành chép miệng:

- Ai ở dưới quê lên cũng vậy thôi! Tao nghe người ta bảo nhập hộ khẩu khó lắm!

Vừa nói tôi vừa nhìn Hồng Hoa và thấy đôi vai mảnh khảnh của nó hình như đang rung lên. Chắc là nó khóc! Tôi nghĩ thầm và cảm thấy lòng xốn xang vô kể. Nhưng tôi không dám bước tới. Tôi chỉ đứng im buồn rầu nhìn nó và nghĩ xem có cách gì giúp nó hay không.

Chợt tôi reo lên:

- A, phải rồi! Để tao nhờ ba tao nhập hộ khẩu giùm cho gia đình mày! Ba tao làm lớn lắm, lại quen toàn các ông to, chắc là nhập được!

Tôi vừa nói dứt câu, Hồng Hoa quay mặt lại. Tôi càng hí hửng:

- Vậy hén! Để tối nay tao nói với ba tao!

Nào ngờ Hồng Hoa không chịu. Nó đưa tay quẹt nước mắt, đáp:

- Thôi, khỏi! Ba em nộp giấy tờ lâu rồi, chắc trước sau gì người ta cũng cho nhập.

Tôi nhíu mày:

- Nhưng đợi tới lúc đó, mày lớn rồi, làm sao đi học được nữa?

Hồng Hoa lộ vẻ băn khoăn:

- Em cũng chẳng biết! – Rồi nó cắn môi, quả quyết – Thì em cứ…đi học đại!

Tôi định tọt miệng “Mày lớn tồng ngồng, sức mấy người ta nhận mày vô học” nhưng may sao, tôi tốp lại kịp. Nếu tôi ngứa mồm nói ra, chắc Hồng Hoa càng buồn gấp bội.

Câu chuyện giữa hai đứa tôi lại rơi vào im lặng. Không khí tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng còi xe từ tít ngoài đường vọng vào, và đôi khi tôi tưởng như nghe được cả tiếng cây uể oải vặn mình trong vườn.

Tôi hít một hơi đầy lồng ngực để mong giảm bớt cảm giác nặng nề. Đồng thời tôi cũng tự trách mình, sao tự dưng đi hỏi chuyện về gia cảnh Hồng Hoa làm gì cho rắc rối không biết.

Đang lúng túng chưa biết nên làm gì để phá vỡ bầu không khí nặng nề đó, bỗng dưng tôi sực nhớ đến con sáo, liền hớn hở khoe:

- À nè, con sáo của tao biết chào mày rồi nghen!

Hồng Hoa tươi ngay nét mặt:

- Chào em hả?

Tôi gật đầu:

- Ừ, hôm qua tao dạy nó suốt cả buổi chiều.

Bỗng Hồng Hoa “hứ” một tiếng:

- Suốt buổi chiều đâu mà suốt buổi chiều! Hôm qua anh đi học đến năm giờ mới về kia mà!

Tôi gãi đầu, ấp úng:

- Thì vậy! Nhưng mà từ năm giờ trở đi, tao dạy nó nói đến tận tối mịt.

Rồi tôi liếc Hồng Hoa, nhăn mặt trách:

- Mày sao ưa bắt bẻ quá! Tao nói lộn có chút xíu mà mày cũng cãi tới cãi lui!

Hồng Hoa cười:

- Ai bảo anh nói lộn chi!

Không thèm cãi nhau với nó, tôi rảo bước lại phía gốc khế cạnh giếng nước, nói:

- Mày lại đây tao bảo nó chào mày cho nghe!



Không đợi tôi gọi đến lần thứ hai, Hồng Hoa vội vã chạy lại đứng bên cạnh tôi.

Tôi dòm con sáo, hắng giọng bảo:

- Sáo ơi, chào đi!

Con sáo của tôi hôm nay dễ thương hết biết! Tôi vừa nói xong, nó vui vẻ đáp lại liền:

- Chào anh Kha! Chào anh Kha!

Vừa chào nó vừa nhảy tưng tưng quang lồng cánh đập cả vào các thanh gỗ.

Tôi khoái chí khen:

- Giỏi lắm! Nhưng thôi, mày đừng chào tao nữa! Mày « Trước 1 2 3 4 5...7 Sau »chào người đứng bên cạnh tao đây nè!

Tôi chỉ tay vào người Hồng Hoa. Nhưng con sáo không thèm dòm tôi mà đưa mắt ngắm nghía mấy trái khế đong đưa trước mặt nó.

Tôi kiên nhẫn nhắc:

- Chào đi chứ! Hôm qua tao dạy mày những gì, mày còn nhớ không?

Con sáo không màng trả lời tôi. Nó cứ nhảy qua nhảy lại, mắt thì nhìn tận đâu đâu, ra vẻ ta đây không còn nhớ gì hết, nhà ngươi đừng có mà hỏi han lôi thôi.

Tôi giận tím ruột nhưng không biết làm sao. Hồng Hoa đứng bên cạnh hết nhìn con sáo lại quay sang nhìn tôi khiến tôi không dám liếc nó một cái.

Suy tính một hồi, thấy không có cách nào hơn là năn nỉ, tôi đành phải cất giọng dịu dàng:

- Sáo ơi, chào đi chứ! Mày ngoan lắm mà! Nói câu gì hôm qua tao dạy mày đó!

Không biết cảm động trước cái giọng nịnh nọt của tôi hay vì nhảy lâu mỏi cẳng, con sáo của tôi liền đứng yên, cúi đầu nhìn xuống.

Tôi mừng rơn, gạ:

- Chào đi! Chào Hồng…gì đó!

Nghe tôi nhắc tuồng, con sáo hình như chợt nhớ ra. Nó liền hoan hỉ kêu lên:

- Chào Hồng Hoa! Chào Hồng Hoa!

Tôi thở phào và quay sang Hồng Hoa, giọng hí hửng:

- Mày thấy chưa! Tao đã bảo con sáo của tao khôn lắm mà!

Hồng Hoa tỏ ra thích thú không kém gì tôi. Nó nhìn con sáo bằng ánh mắt hân hoan và khen lấy khen để:

- Con sáo ngoan ghê!

Sự trầm trồ của Hồng Hoa khiến tôi nở từng khúc ruột.

Nhưng tôi chưa kịp tận hưởng trọn vẹn niềm vui do sự thông minh của con sáo đem lại thì cũng chính nó, cái con sáo chết tiệt đó, đã chơi tôi một vố đau hơn trời giáng.

Hồng Hoa mới vừa khen nó ngoan, lời khen chưa kịp tan trong gió, nó đã chứng minh ngược lại liền. Không biết có phải vì ghét Hồng Hoa về cái tội chưa biết gì về nó mà cũng bày đặt khen, hay vì giận tôi hôm qua bắt nó học đến mệt lử mà không chịu bắt cho nó một con cào cào nào, con sáo của tôi thình lình la to lên cái tiếng bậy bạ trước đây nó học được của anh Khánh.

Tiếng kêu của nó bất ngờ như sét đánh ngang tai. Tôi bàng hoàng cả người, mặt đỏ như ớt chín. Tôi giận con sáo đến nỗi muốn lấy đá ném cho nó một phát vào đầu. Cái từ ngữ khủng khiếp kia đã lâu rồi tôi ít nghe nó nói, cứ tưởng nó sắp sửa quên béng đi rồi. Không ngờ nó chọn đúng lúc có mặt Hồng Hoa để đem cái tiếng ác ôn đó ra “chơi xỏ” tôi.

Dòm sang bên cạnh, thấy Hồng Hoa đưa hai tay bịt lỗ tai lại, tôi như muốn chui ngay xuống đất.

Mãi một lúc sau, Hồng Hoa mới chịu bỏ tay xuống. Và nó nhăn mặt liếc sang tôi, trách:

- Anh dạy con sáo nói bậy!

Tôi tặc lưỡi:

- Tao đâu có dạy, tại nó bắt chước người ta.

Hồng Hoa dòm tôi lom lom, giọng nghi ngờ:

- Người ta nào? Em chỉ thấy con sáo chơi với một mình anh.

Thấy nó cứ khăng khăng đòi lên án tôi, tôi đã tính buộc miệng kể tội của anh Khánh. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy ngượng ngùng, bèn thôi. Và tôi nói một câu bâng quơ:

- Tao đã nói con sáo bắt chước người ta, mày không tin thì thôi!

Tôi vừa nói vừa nghiêm mặt lại. Thấy vậy, Hồng Hoa sợ hết hồn. Nó vội vàng mỉm cười:

- Em tin.

Tôi cũng cười theo:

- Mày tin tao là đúng. Chứ hồi chơi với tao đến giờ, mày thấy tao nói bậy lần nào chưa?

Hồng Hoa xịu mặt:

- Em đã bảo em tin anh rồi mà! Hỏi hoài!
« Trang trước1...7891011...14Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Yêu thương đi lạc
Này anh! Tôi không phải là ôsin Full
Hợp đồng yêu
Trả lại anh hạnh phúc
Nhỏ Là Đặc Biệt
1234...111213»
Bài viết ngẫu nhiên
* 14/2, yêu như người ta yêu nhau!
* 16 cuộc gọi nhỡ
* 22 tuổi, nên nhớ và quên những gì ?
* 3 giờ sau vụ tỏ tình
* Bốn năm chờ đợi một tình yêu ảo
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1561530 (+38 - 0.000291s.)
.