Duck hunt
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
16:43 - 21.11.2024
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Đang yêu bổng căm ghét là còn yêu một cách âm thầm tha thiết.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]

Chuyện Một Thời Đã Qua

Xuống Cuối Trang

Ăn cơm xong, lượn lờ 1 chút là tôi phi lên xe luôn, tự nhiên tôi cứ có cảm giác cần phải xen vào, nói trắng ra là thích phá, cảm giác nóng mũi khi thấy thằng lạ hoắc như người nhà trời đi bên cạnh Linh, cười nói âu yếm và thân mật, đéo biết tự bao h, chính tôi lại là cái thằng thọc gậy bánh xe, cái nghề mà thế gian này khinh bỉ, dào, kệ cha tụi nó, nói như người dân Vũ đại khi bị Chí phèo chửi “ chắc nó chừa mình ra ”, để anh coi xem thằng Hiếu là thằng nào, mặt mũi ra sao mà Linh khen nó đẹp trai , tối qua Linh đã không đi chơi với nó, chắc tối nay nó sẽ qua, anh sẽ đến sớm, phỗng tay trên của nó cho bõ ghét, hứ, tôi không tin là Linh sẽ từ chối tôi, nghĩ là làm, cố phi nhanh đến nhà Linh.

- Linh ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii – tiếng tôi gọi.
- ai đấy, ai gọi Linh vậy – tiếng mẹ Linh trả lời, rồi tiếng dép lạch bạch đi ra : - Sơn hả cháu, Linh nó đi chơi từ chiều, đã về đâu.
“Cái j, đi chơi từ chiều vẫn chưa về”, tôi hơi hơi bối rối, tôi hỏi : - ơ thế Linh đi với ai vậy bác, bạn ấy không về ăn cơm tối sao ah.
- Nó xin đi dã ngoại với bạn, nói là ăn tối bên ngoài nên không về, cháu vào nhà đi, chắc nó cũng sắp về thôi – mẹ Linh mở cổng, tiếng bố Linh vọng ra : - Sơn vào đây cháu, lâu lắm không gặp, Linh nó đi với bọn thằng Hiếu con nhà ông Khanh chứ bạn nào, nghe đâu như là mấy đứa đi sông suối j ý mà, rồi câu cá, câu cọt j ý , chắc cũng sắp về thôi.
Bình thường 2 bác nói thế là tôi cũng vào đó, dù j bác cũng đã có ý, lại quý tôi, nhưng nghe nói Linh đi câu cá với bọn thằng Hiếu mà tôi thấy nóng cả tai, bực cả mình, hóa ra là mình mới là thằng bị phỗng tay trên, khốn nạn thật, ngồi ở đây mà chờ 2 đứa no lai nhau về sau, tôi khịt mũi, cố chào hỏi mấy câu rồi kiếm cớ về, lượn lượn ngoài đường 1 lúc, cứ thấy lòng nao nao khó tả, ưc ức 1 cái j đó không nguôi, khó chịu, bực dọc, muốn phá 1 cái j đó, mẹ kiếp, tự nhiên tôi giật mình, 1 cái bóng áo trắng,áo thun trắng dài quá mông, kiểu áo mà Linh rất thích mặc khi đi chơi, chiếc quần ngố caro nó hay mặc, mái tóc dài đang bay bay theo gió, cái bóng cao cao, thon gọn đó ngồi sau 1 thằng nhìn khá là to con, đang ôm xiết lấy, tôi như chột dạ, tình cảm đến mức này rồi sao, có phải là Linh đây không, phải là Linh không nhỉ, nếu thật thì thế nào, tôi nhìn thấy rồi thì làm sao, tôi hoang mang quá, cảm thấy hơi sợ sợ 1 sự thật vô hình, cố hết can đảm, phóng ga vụt lên, ngó qua nhìn mặt cái bóng trắng đó. Là ai, là ai, là Linh chăng.

Đm, “Nhìn xa cứ tưởng nàng Kiều, nhìn gần mới biết người yêu chí phèo”, chỉ đc cái dáng là giống Linh thế, cao dàn thoáng mát, cũng gồ ghề, đồng bằng núi non, thế đéo nào mà mặt trông như là bị xủi cảo, cười toe tóe, đúng là cái thể loại “Răng tung tăng đi trước, môi lướt thướt theo sau”, cười mà, dm, nói khó nghe 1 tý, như là ác quỷ trần gian, mồm có cái đéo j là khoe ra cả, răng môi đã đành, cả lợi và lưỡi cũng cố mà chìa ra, đéo thế nào mà bắt trước đc ah, thấy mình ngó sang, lại nhìn mình, khẽ nhếc mày lên đá nheo, ôi vãi lúa, tý thì bị em này bắn rơi tại trận, em này chơi ác vl, tý thì làm mình ngã, cố vượt lên , đéo giám ngó mặt thằng người yêu nó, thằng này đéo phải loại Trương Phi thì cũng gần gân Võ Tòng, to đéo chịu đc, mà người ta nói nồi nào úp vung đó, nhìn đều nó tát cho lại lệch mồm, vội rẽ luôn sang đường khác,lượn lờ thêm 1 lúc rồi tự lầm bẩm, hôm nay thế đéo nào mà nhìn đôi nào ôm nhau cũng thấy đứa con gái đằng sau giống Linh hoài vậy ta.

Về, chốt lại là về, lượn mà không có ai đằng sau ôm thì lượn làm j, mang theo cả cục tức, tôi trở về nhà. Căn phòng tối om, tôi cũng không muốn bật đèn, tôi nằm vật trên giường bắt đầu suy nghĩ miên man, tôi cảm giác như đang chờ 1 cái j đó vậy, câu nói của bố Linh cứ quanh quẩn bên tai “Linh nó đi với bọn thằng Hiếu con nhà ông Khanh” mà lại đi từ chiều nữa,h này vẫn chưa về, xem ra mọi chuyện đúng là hơi đi xa so với cảm giác của mình rồi, ngồi nghĩ miên man đủ thứ , về mọi chuyện vui,thế mà cục tức nuốt mãi không trôi, mở mắt ra nhìn căn phòng tối om, cố gắng bình tâm trở lại, hay là xuống nhà lấy hộp kem lên ăn vậy, đanh tính nhỏm dậy, tự nhiên có tiếng ĐT reo, đang nhìn trong bóng tối, nhìn màn hình điện thoại tôi thấy hơi lóa không rõ, nên trả lời : - Alo, ai đấy.
Tiếng Linh đầu đây : - Hứ, ai đấy….., nói nữa là cúp máy đó.

Cục tức vẫn trong người, nghe thêm câu nói đó tôi lại càng bực bực, tôi cúp máy luôn, vứt điện thoại trên giường, tôi đi xuống nhà lấy hộp kem.Lúc bê lên tầng, màn hình ĐT nháy sáng, báo có cuộc gọi nhỡ, ấn mở máy, 3 cuộc gọi nhỡ từ Linh, tôi mở nắp hộp kem, ăn mấy thìa, vị ngọt và mát lan dần trong miệng,làm thêm mấy thìa nữa, thấy đỡ đỡ tức rồi, tôi gọi ĐT lại, mới reo có 1 tý thì đầu bên kia tắt máy luôn, “á à, dỗi rồi đây” tôi cũng cố ấn đt, gọi thêm 1 lần nữa, vẫn không nhận máy, “không nhận thì thôi, chả thèm” tôi cũng kệ luôn, nén đt lên gối, cứ thế thong thả ăn kem, định ăn cho bõ tức, thế mà gọi 2 cuộc không thèm nhận lại càng tức thêm, tôi đi ra ngoài ban công, ngắm phố phường 1 lát, rồi lại vòng ra đằng sau , đi ra khu phơi quần áo nhà Thủy, đêm rồi, bóng tối tràn về, cứ lúc nào cô đơn tôi lại nhớ Thủy, tôi nhớ Thủy quá, nhớ bóng dáng thân thương, cái miệng hay cười, tự nhiên nhớ đên hôm Thủy đc tôi mát xa lưng, Thủy đau quá bật khóc thút thít như trẻ con vậy, tự nhiên tôi bật cười, nhứ lúc đó Thủy làm nũng, nhớ lúc đó tôi dỗ dành, nhớ tấm lưng trần đáng yêu mịn màng, nhờ cặp núi đôi to tròn, nhớ đôi môi căng mọng ngọt ngào, đôi mắt Thủy đẹp nhất khi khóc, đôi mắt vốn long lanh lại phủ thêm 1 màn nước mỏng càng thêm phần huyền bí, xa xăm nhưng dịu dàng,gần gũi đôi mắt ướt lệ đó như làm tan chảy trái tim sắt đá, hàng mi dài ướt lệ cong vút, cái mũi nhỏ xinh xinh, cái miệng cong lên ương bướng, tôi nhớ, nhớ Thủy quá, khẽ mỉm cười, hộp kem đã tan từ khi nào, tôi cầm lên uống, khẽ khà 1 tiếng rồi, trở về, chắc có lẽ chỉ có Thủy mới làm cho tôi cảm thấy yên ổn và vui vẻ trở lại.

Bước vào phòng, cái ĐT lại nháy sáng, tôi cầm lên xem, lại 2 cuộc gọi lỡ từ Linh, hứ , chắc là chịu không nổi nên gọi lại đây mà, tôi bấm số gọi lại, hết 1 hồi chuông vẫn không thấy tiếng trả lời, lại thêm 1 hồi chuông nữa, lần này Linh tắt máy, rồi hồi chuông thứ 3, đc mấy chục s rồi, ko thấy nhấc, tôi bực lắm, lại chơi nhau nữa, không thèm nghe phải không, lần này mà nó không nghe thì tôi tắt nguồn ĐT luôn, cho khỏi gọi, tự nhiên Linh nhấc máy, nhưng không nói j, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhè từ đầu dây bên kia, tôi cũng chả thèm nói luôn, cứ thế im lặng, rồi cuối cùng tôi nói : - có việc j mà gọi vậy, gọi không nói j là sao.

Tiếng Linh nói : - sao nãy tớ gọi lại không nghe máy.
- Tớ đi xuống nhà nên không biết – tôi là tôi nói thật, tôi cũng không cố chấp, hỏi vặn lại nó chuyện nó dám tắt máy không nghe lúc trước.
- Không muốn nghe thì cứ nói thằng ra, việc j phải nói vậy.
“không muốn nghe mà tôi lại gọi lại, đó mọi ng xem lý lẽ bọn con gái nó dở dở ương ương thế đó” tôi nói : - tớ nói rồi, tớ xuống nhà, chẳng phải là ….. – đang định nói tiếp rằng là “chẳng phải là tớ gọi lại đó thôi” thì Linh cắt ngang : - Cậu không cần phải nói j nữa,tớ hỏi lúc nãy đang nói chuyện sao tự nhiên cúp máy.
Tự nhiên đang nói lại bị chèn nguyên cục đá vào mồm, bực quá, tôi bảo : - tức nên không thích nghe, có thế thôi.
- Tức, cậu tức cái j, có tức bằng tớ không.
- Cậu thì tức cái j, không phải cả ngày nay đi câu cá với thằng Hiếu điên rồ nào đó hay sao, vui lắm mà, tối mới về cơ mà – tôi không nhịn đc, tuôn ra 1 tràng.
- Cậu không đc gọi anh Hiếu như thế, anh ấy hơn tuổi tụi mình đó.
- Tớ chả cần quan tâm thằng đó, hơn có 1 tuổi thì làm gì đc nhau, đi chơi chán rồi về gọi ĐT chửi tớ sao.
- Cậu làm sao thế, dở hơi ah, cậu mà nói thế nữa là tớ cúp máy đó.
- Thì cup đi, đang đêm gọi ĐT phá người ta còn nói – Lửa giận ngút đầu, tôi nói không còn khách khí gì nữa.
- Cậu… cậu quá lắm, không phải là phá, mà là… mà là tớ gọi để hỏi xem tối nay cậu đến nhà nhớ có việc j không – giọng Linh như kiểu run run, nói không rõ nữa.
- Chả có j cả, chán chả có j làm thì đi lượn thôi, ai dè còn có người lượn từ chiều mà tối chưa thèm về - tôi nói đểu.

- Cậu quá lắm rồi đó, tớ không thèm nói chuyện nữa.
- Thì cúp máy đi, nói từ nãy rồi mà sao chưa cup, thèm vào mà nói chuyện nữa – tôi bĩu môi, trước khi bên kia tắt máy, 1 tiếng thút thít nhẹ nhẹ vang sang đầu dây, dội vào tai tôi, Tôi ngơ ngẩn cả người, tôi làm sao thế này nhỉ, tôi nhìn cái ĐT, sao tự nhiên tôi lại quát nó cơ chứ, thật ra thì có phải nó đã làm j sai đâu, mà là tôi, cục tức tràn não, chiếm hết lý trí, cứ thế mắng nó, rồi nói đểu nó xa xả, tôi lặng cả người, nhớ lại mấy lời mình vừa nói, chả hiểu lúc đó nghĩ j nữa, sao lại nói nó thế nhỉ, tự nhiên cảm thấy ân hận quá, thấy mình đúng là thật sự quá đáng quá rồi, sao bây h nhỉ, tôi bấm số, h tôi bình tĩnh rồi, tôi muốn gọi lại xin lỗi nó, gọi đến khi nó nhấc mày thì thôi, nhưng đầu dây bên kìa là tiếng tổng đài : - thuê bao quý khách vừa gọi …… Tôi chán nản lắc đầu, chết rồi, nó giận thật rồi, khuya rồi chứ không phi xe qua nhà nó quá, h muộn rồi qua đó bố mẹ nó lại nói cho, tôi lẩm nhẩm tự chửi mình, chẳng qua chỉ là đi dã ngoại, có j đâu mà mình lại cứ nghĩ linh tinh rồi lại đâm mắng oan nó, nó đã có lòng gọi đt cho mình ngay sau khi về nhà rồi còn j, càng nghĩ càng tự chủi rủa mình, cố nghĩ cách làm lành, tay vẫn đang mân mê cái ĐT, ah đúng rồi, ngày kia là Sn của Linh rồi, tôi sẽ mua 1 món quà thật đẹp tặng cho nó, nó sẽ sướng rơn lên và thế là hòa thôi, tôi cười cười đắc chí, mà mua j đc nhỉ, tôi nằm mà cứ nghĩ ngợi mãi, chả biết mua cái j, lan man thế nào lại nghĩ sang vụ mua quà cho Thủy, ah, đúng rồi, Linh đã rất thik mua váy, cái váy mà lẽ ra tôi chọn cho Thủy, thế mà dám hớt tay trên rồi tự cho là tôi mua tặng nó, nó tỏ ra rất thích, lần này tôi phải đường đường chính chính tặng nó cái váy đẹp hơn, chắc chắn nó sẽ rất thích rồi, gật gù đắc chí, thế là xong đc 1.2 rồi, mai tôi sẽ đi chọn mua đồ, rồi tự tưởng tượng ra viễn cảnh vào ngày sinh nhật, tôi tặng món quà đó, Linh sẽ rất thích món quà, và có khi còn ôm tôi nữa chứ lại, thầm mỉm cười và dần dần đi vào giấc ngủ 1 cách yên bình, bởi vì tôi đâu có ngờ, hôm sinh nhật đó, tôi đã phải chấp nhận 1 sự thật cay đắng.

Tít tít, tiếng chuông báo thức khẽ rung, tôi với tay cầm cái đồng hồ báo thức, đã 5h10 rồi, tôi trở mình dậy, uể oải vươn vai, duỗi duỗi tay chân mấy cái cho đỡ buồn ngủ, mặc thêm cái quần sock rồi đi xuống dưới nhà, tôi đã khỏe hẳn từ hôm qua nên tôi quyết định sáng nay sẽ qua nhà Linh kêu nó đi chạy vậy, chúng tôi đã quy ước trước rồi là nếu có j thì gọi trước để biết, không thì cứ đúng 5h30 tôi đến đón nó đi công viên.

Xe lướt nhanh trên đường, cái lạnh sáng sớm thấm vào da, lạnh run cả người, hai hàm răng đập vào nhanh kêu cành cạch, khẽ vặn ga xe cố lướt nhanh nhanh cho chóng đến nhà nó, rẽ vào khúc cua, tôi cố tìm cái bóng hình của Linh mặc áo thun bó, cái quần sock ngắn, luôn đứng trước cổng nhà chờ tôi đến, nhưng nhìn mãi không thấy, đến tận cổng rồi mà cũng không thấy, ngó xem Linh có đứng khuất ở chỗ nào chờ tôi không, tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy cái bóng nào cả, xung quanh cũng đã có lác đác người dậy sớm đi đi lại lại tập thể dục rồi, tôi ngó đồng hồ, mới chi 5h25, chắc tại tôi đến sớm quá chăng, xoa xoa 2 bàn tay, thôi phù phù cho đỡ lạnh, cố nán lại chờ nó ra.

Nhưng rồi 5h30, 5h45 rồi 6h, vẫn không thấy nó ra, tôi đã gọi ĐT mấy lần nhưng toàn thấy tắt máy, tôi nghĩ lại chuyện đêm qua, chắc nó vẫn còn giận tôi rồi, nên hôm nay mới không ra đón tôi nữa, tôi chép miệng than thở, tôi định bấm chuông để vào nhà nói chuyện với nó, nhưng nghĩ lại, cứ để cho nó giận, rồi mình sẽ làm cho nó bất ngờ, thế mới hay chứ, nghĩ đến chuyện tối mai sinh nhật nó, tặng nó món quà, nó chả cười tít mắt với tôi chứ lị, thế rồi lại đâu vào đó thôi, nó có bao giờ giận tôi cái j lâu đc đâu, cùng lắm là 3-4 hôm tôi nói ngọt mấy câu là nó lại cười tít mắt thôi mà, bonus thêm 1 vài món linh tinh như là 1 cột kẹo, 1 cốc nước mía hay lai nó đi lòng vòng trước khi trả nó về nhà là ngoan với tôi ngay. Chắc mẩm là như thế, tôi mỉm cười, ngước lên nhìn cửa số phòng nó, thầm tính kế hoạch, nắm chắc đến 8 phần, tôi phóng xe về nhà, tôi cũng chả buồn chạy thể dục nữa, trời còn sớm, lại lành lạnh, lên phòng nằm ngủ tiếp vậy, mới đặt lưng nằm xuống, tôi lại phân vân về chuyện món quà, không biết là tặng váy có ổn không nhỉ, hay lại tặng vòng đeo chân như Thủy không biết thế nào, không đc, lập lại thì còn j là ý nghĩa nữa, ngẫm đi ngẫm lại thấy tặng váy vẫn là ổn nhất rồi, cả ngày hôm nay tôi sẽ đi tìm vậy, nhổm dậy, tôi mở ví ra kiểm tra, bữa trước để dành đc một khoản còn thừa từ bữa sinh nhật Thủy, tôi cũng không sài nhiều lắm, hôm qua đi lượn mấy nhà thằng bạn chơi rồi đòi nợ luôn, cũng đòi đc vài thằng, tiền mình nợ thằng Tuân thì cũng chưa cần trả vội, lên trường trả nó cũng đc, nghĩ thế tôi thử kiểm kê, thấy cũng còn đc kha khá, nhưng vẫn sợ thiếu, làm cái j cũng phải tính đến phát sinh và phong bất trắc, bao h tôi cũng tính phải dư thêm 1 ít, lần này hết đồ trong nhà để bán rồi, cũng chả biết xoay thế nào, lại còn vụ đi biển nữa, cũng cần 1 khoản, tôi tặc lưỡi, thôi đành cầu cứu ngân khố từ “Tỉnh nhà” rồi, tiền thêm mua quà sinh nhật Linh thì xin mẹ, tiền đi biển thì xin bố, thế là ổn rồi. Tính toán xong tôi xuống nhà, mẹ thấy tôi ở nhà thì hỏi : - Sáng nay không đi tập thể dục ah, lại nằm ở nhà rồi.

Tôi cười cười bảo : - con sợ ra ngoài trúng gió nữa thì mệt, hôm nay ăn sáng j thế hả mẹ.
Mẹ tôi cười : - gớm, mấy khi đc ông con ăn sáng cùng bố mẹ, mẹ đang nấu miến, con ăn luôn nhé.
- Miến nấu với cái j thế ah – tôi ngó ngó vào nồi nước đang sôi sùng sục.
Mẹ tôi tra thêm gia vị nói : - Thì nước xương với ít tim cật hôm qua mẹ mua để dành thôi.
- đc đấy mẹ ạ, nấu thêm cho con 1 ít nữa nhé.
Mẹ nhìn tôi cười cười, tôi nói tiếp : - mẹ ah, mai là sinh nhật cái linh rồi, mà con chưa có ngân khố mua đồ sinh nhật cho nó, mẹ nè, mẹ cho con 1 ít để con mua đồ cho nó nhá, h con là sinh viên rồi, phải ra dáng 1 chút, tặng cho nó 1 món thật oách luôn, hì hì..
Mẹ tôi nhìn tôi cười nói : - cha bố anh, chỉ đc cái thế là nhanh, thế cần bao nhiêu – j chứ nói đến chuyện mua quà sinh nhật cho Linh thì mẹ tôi đồng ý ngay, bố mẹ tôi cũng rất quý nó, mấy món đồ tôi mặc mẹ cũng biết là Linh mua.
Tôi cười : - càng nhiều càng ít mẹ ah, hi`
Mẹ tôi kêu tôi mang cái túi sách lại, đưa tiền cho tôi, tôi thấy số tiền này thêm với số tôi có là ổn lắm rồi,nhưng vẫn lại kỳ kèo : - mẹ, cho con thêm chút nữa đi, nhỡ may mà phát sinh j thì sao, lỡ mà thiếu thì ngại lắm đó.
- chỉ đc cái giống bố anh,chưa j cứ lo thiếu, này, đó, mẹ cho thêm đó, mua bán cho cẩn thận, thế định mua cái j cho nó thế - mẹ tôi hỏi dò.
- bí mật mẹ ah, làm sao mà nói cho mẹ biết đc, hì hì – tôi cười cười thỏa mãn, nhét tiền vào trong túi.
Mẹ ấn tay lên chán tôi nói : - đừng có mà vớ vẩn, mua cái j tử tế cho Linh, mẹ mà biết mua đồ vớ vẩn cho nó rồi để tiền chơi bời là chết đó, thôi, lên gọi bố xuống đi, đang tập thể dục trên sân thượng ý, nhanh lên, mẹ xong rồi đó.

Tôi giơ tay chào như kiểu quân đội, nghiêm trang nói : - Rõ, thưa xếp phó.
Mẹ tôi phì cười, nói theo : - lên nhanh mà gọi anh trưởng nhà anh xuống đây.
Tôi mừng quá, không ngờ kỳ kèo có tý mà mẹ cho nhiều thế, thế là khỏi cần xin tiền bố nữa rồi, quá đủ cho cả sinh nhật và đi biển, tôi rất ít khi xin tiền bố mẹ, mà đã phải xin thì ắt có chuyện và cần nhiều, đa phần tiền ăn ở của tôi trên Hn là bố mẹ tự gửi lên, tháng nào cũng có đôi ba lần phụ cấp nữa , chứ rất ít khi tôi gọi ĐT về nhà xin tiền, cũng may là mình cũng chỉ thuộc loại phá vừa vừa thôi .

Ăn sáng xong xuôi, suốt cả ngày hôm đó, vi vu khắp nơi, mấy shop quần áo rồi siêu thị, trung tâm thương mại, bất chấp cái nóng ban ngày như thiêu như đốt, cả người đầy mồ hôi, tóc tai bết lại, tôi quyết chưa tìm đc thì chưa về nhà nghỉ, ăn uống buổi trưa qua loa ở 1 quán bình dân, ngồi uống cốc nước tý buổi trưa để tránh cái nắng như muốn thiêu sống người vậy, hè năm đó kỳ quái quá, khá ít mưa, nóng như thiêu như đốt. cả sáng lượn đc mấy nơi đc đc, nhưng mà chưa tìm đc cái nào ưng ý cả, cứ thấy hơi lăn tăn, sợ Linh lại không thích, tôi hơi tự ti về khoản nhìn quần áo này, lại không ai đi cùng tư vấn nên cứ thấy lo lo, sợ mua mà Linh không thích, hoặc mặc vào ko hợp, lần này quyết phải làm cho ra trò luôn, nhớ đến tối qua vẫn cứ thấy áy náy, cộng dồn mấy năm trước, chưa mua đc cái j ra hồn cả, nên năm nay phải quyết têm ^^, phải làm cho cái miệng chu chu kia cười đến ngoác ra thì thôi, nghĩ thế, càng cho thêm tôi động lực, tôi lại vi vu trên đường, lượn lờ tìm kiếm.

Mãi gần gần cuối h chiều, tôi bắt đầu thấy nản, đang tính có khi kêu mẹ tôi đi cứu viện cũng nên, mẹ tôi rất biết chọn mua quần áo, mẹ mà đi thì hết sảy rồi, nhưng nghĩ thế nào thì tôi chọn mới ý nghĩa hơn, nhưng mà đi hết rồi, biết tìm ở chỗ nào nữa bây h, thôi đành gọi ĐT, xem mẹ có biết cửa hàng nào xịn nữa không, tiếng mẹ tôi trả lời ĐT : - alo, sao thế con.
- Mẹ ah, con định mua tặng cho Linh 1 cái váy thật đẹp, nhưng mà chưa có cái nào ưng, con muốn cái váy đó phải là hàng cao cấp, mẹ có quen cửa hàng nào không.
- Ồ, mua váy ah, mẹ thấy cũng đc đó, mẹ biết vài cửa hàng đồ thời trang nữ cũng khá đc, nhưng cửa hàng mẹ nghĩ là nhiều đồ đẹp nhất thì mẹ thấy cửa hàng của cô Dung là đc nhất, mẹ sẽ nt cho con địa chỉ, cứ đến đó, mẹ sẽ gọi DT cho cô Dung để cô ấy chọn cho con, nếu không ưng cái nào thì để tối về, mẹ đi chọn cùng con, đc chứ.

Nói năm ba câu rồi tôi chào mẹ, cúp máy, đọc địa chỉ trên ĐT, tôi phi xe đến luôn cửa hàng, 1 cửa hàng khá lớn, nhưng lại nằm trên 1 con đường hơi nhỏ, nên chắc tôi đã bỏ qua, không rẽ vào đây, bước vào, tôi gặp 1 em bán hàng khá nhỏ nhắn và xinh xắn, rất dễ thương, tôi hỏi : - cô Dung có ở đây không em.
Em nhìn tôi, cũng nở 1 nụ cười, đang định trả lời thì có tiếng 1 phụ nữ đứng đứng tuổi đi ra nói : - Cháu là Sơn, con mẹ Hạnh đúng không ?
Tôi đảo mắt nhìn, tiếng nói phát ra từ 1 người phụ nữ trạc trạc 35 36, dáng người bình thường nhưng toát lên vẻ j đó gọi là hơi sang trọng, mái tóc búi cao, tôi quay sang nói : - vâng, là cháu đây ạ, cô là cô Dung phải không ạ ?
- Uhm, mẹ cháu mới gọi ĐT cho cô rồi, mua đồ cho bạn gái phải không, nhìn cái mặt lấm lét thế này thì đúng rồi – tiếng cô cười cười, chỉ chỉ tôi đi ra 1 gian hàng.
Tôi đi sau nói : - cô cứ nói đùa, cháu mua cho bạn thôi.
- mày lại giấu cô, mẹ cháu mới nói rồi, bảo là cô chọn cho đứa con dâu tương lai cái váy đẹp đẹp – cô lại cười cười, vừa đi vừa nói, đánh mông như đúng rồi.
Tôi há mồm, mẹ tôi cũng chém gió ác ah nha, chả còn j để nói, chỉ biết gãi gãi đầu, cô nói tiếp : - Lại đây, cháu hơi bị may mắn đó, hàng mới về sáng nay, toàn hàng mới hết,đẹp và rất độc, ra đây cô chọn cho mấy mẫu rồi mà ngắm, mẹ cháu cũng hay mua đồ của cô lắm, nên cứ yên tâm đi, cô chọn là chuẩn phóc luôn, ha ha.

Tiếng cô cười dòn tan, cô đi 1 lượt, tôi tả qua qua dáng Linh cho cô biết, sau đó cô cầm 3 4 mẫu đi ra, tôi ngắm 1 lượt rồi lắc đầu, cái nào cũng khá đẹp, nhưng tôi cứ thấy có cái j đó không ưng, không phải kiểu tôi thích lắm, cô cười rồi lại cầm vài mẫu nữa đi ra, đập ngay vào mắt tôi là cái váy cô đang cầm ngay bên tay trái, 1 cái váy màu trắng rất đẹp, rất thanh nhã mà không cầu kỳ, 1 kiểu váy bó sát người, hở vai, cổ váy là 1 dải dây bằng lụa bắt chéo nhau ở giữa nối xuống ngực, cái váy cũng thắt lại ở eo, tà váy dài quá gối 1 chút, có thêm 1 dải lụa mỏng trong xuốt bao bên ngoài, càng tôn thêm nét dịu dàng, lác đác là vài hạt giả ngọc trai nhỏ xíu rất là bắt mắt, trên ngực áo là 1 bông hoa bằng lụa có gắn ít ngọc giả đá quý rất đẹp đc gắn hờ trên đó, có thể tháo ra đc, tùy người sử dụng, tôi đứng phắt dậy, cầm chiếc váy, quá là hợp rồi, tôi ưng luôn tức thì không cần suy nghĩ, cô nhìn tôi rồi gật gù nói : - Mẹ cháu nói là cháu gà mờ lắm, nhưng mà cô thấy mắt chọn hơi bị đc đó, không phải là cô nói thế để bán đc hàng đâu, h cô không còn đứng quầy bán hàng nữa rồi, chỉ vì mẹ cháu là chỗ quen biết từ lâu nên cô mới ra chọn cho cháu đó, cô cũng tán thành, cái này cô cũng rất ưng ý.

Tôi nhìn cô cười cười tỏ vẻ cảm ơn, mắt lâu năm trong nghề như cô mà cũng nói thế thì tốt quá rồi, gói gém, bọc biếc rồi cho vào hộp, thế là xong, tôi phi luôn xe về nhà, lòng vui vẻ hẳn lên, như chút đc 1 gánh nặng, mọi chuyện thế là đã ổn lắm rồi, chỉ chờ ngày mai nữa thôi, chắc Linh sẽ thích lắm, hôm sau giảng hòa, phải bắt nó đền mình vụ dám cho mình leo cây sáng nay, nghĩ xem nào, bắt nó đền 1 bữa sáng là tốt nhất, cười rất là khoái trá và đen tối, kéo ga xe máy, về nhà kiếm cái j đó thật mát uống mới đc, khát muốn cháy cổ rồi.

Tối, tôi đang đứng trên lan can, hít thở gió trời đêm mát lạnh, dễ chịu, đầu óc đang mung lun không biết là nên viết thiệp thế nào, nghĩ mãi chả ra đc cái j, lười không muốn nghĩ nữa, cứ thế đừng nhìn phố xá, để cho đầu óc đc thảnh thơi, đang nghĩ vu vơ, tự nhiên có tin nhắn , tôi mở máy ra xem, là tn của thằng Tuân : - mày đã mua quà sinh nhật cho Linh chưa, nó mới nt mời tao 8h tối mai đến dự sinh nhật tại nhà hàng “Số 78” nè, nó đã nhắn tin mời mày chưa.

Sao, Linh đã nt mời bạn bè đến dự sinh nhật rồi sao, sao vẫn chưa thấy nt mời tôi cả, lại mửng sinh nhật tại quán kem số 78 sao, đó là quán kem tôi thích nhất, tôi đã mời Thủy ăn kem ở đó, sao Linh lại không nt mời tôi, tôi đúng là có quá đáng, nhưng chả lẽ đến nỗi 1 tn cũng không đáng đc nhận sao, Linh đã giận, đã ghét tôi đến thế sao, hay là còn lí do nào khác, lòng tôi tự nhiên phân vân, khó hiểu, cảm thấy 1 chút hụt hẫng, Linh không muốn mời tôi, tôi chả thể mặt dày mà đến đc, thế còn công sức tôi bỏ ra cả chiều nay thì sao, chiếc váy đó thì sẽ thế nào, tôi sẽ làm sao, tôi phải làm sao, cầm đt mà tay run run, biết nói sao với thằng Tuân bây h, cắn chặt răng, nt lại với thằng Tuân : “uh, tao nhớ rồi, chuyện của tao, tao tự lo đc rồi, thks mày đã nhắc.”
Tự nhiên thấy có thêm 1 tn, vẫn là của Tuân : “uh, tao biết rồi, tao chỉ hỏi thế thôi, tại trong tn của tao, Linh có bảo là không đc nói j cho mày biết , tao thấy lạ nên nt hỏi”

Không đc nói cho tôi biết, sao lại thế nhỉ, nó giấu diếm j chăng, khẽ thở dài, thấy hơi tức ngực, cảm giác hụt hẫng càng lúc càng nhiều, cố đợi xem 1 chút nữa, chắc có lẽ Linh đang nt mời mọi người, chút sẽ mời mình, chưa năm nào mà nó không mời tôi cả, nhưng mọi năm luôn kèm theo 1 dòng ghi chú nhỏ phía dưới là : “cậu là người đầu tiên đc tớ mời đó, hi hi” nhưng năm nay, tôi đã không còn là người đầu tiên nữa rồi, chí ít là đã sau Tuân, và đến tận bây h vẫn chưa thấy có j cả, cầm chiếc DT, màn hình vẫn đen xì, không 1 tin nhắn, không 1 cuộc gọi nảo cả, thời gian cứ thế chầm chậm trôi, màn đêm dần dần buông phủ, tôi vẫn đang ngồi ở ban công, vẫn lặng lẽ chờ, vẫn không có j cả, chả có j hết là sao, tôi bối rối, không hiểu chuyện j đã sảy ra, tự nhiên hoang mang và lo lắng, chả lẽ chỉ vì tôi đã nói nó, đã nói thằng Hiếu đó ko ra gì mà Linh đã thật sự ghét tôi thế sao, bị cho ra rìa luôn, không phải thế, tôi hiểu Linh, nó không phải là đứa giận dai, trước h nó với tôi thế nào tôi tự biết, vậy chứ nguyên nhân là j đây, càng ngày càng thấy nó kỳ quái.

Lượn ra lượn vào mãi, bật nhạc, lướt net, mẹ tôi cũng có lên nhà hỏi về chuyện cái váy, tôi chỉ trả lời qua loa rồi cố ra vẻ thần bí, giấu giấu diếm diếm, cố cười cười cợt cợt trả lời, mẹ cũng không hỏi j thêm, nói với tôi mấy câu rồi cũng xuống nhà, tôi nằm lên giường, tay cứ cầm DT vậy , chờ mãi không thấy, tôi suy nghĩ linh tinh rồi cũng ngủ quên mất.

00:00 tiếng báo từ ĐT kêu tít tít, tôi giật mình tỉnh giấc, đã sang ngày mới rồi, đã sang ngày Sinh nhật Linh rồi, tôi mở mắt tỉnh dậy, đèn phòng vẫn sáng chưng, tiếng tít tít kia chính là tiếng báo đến ngày Sn Linh mà tôi đã cài sẵn, lồm cồm ngồi dậy, tắt tiếng tít tít đi, nhìn lại màn hình ĐT vẫn chả có tn nào cả, thôi, chả cần mong chờ j nữa, cứ lệ cũ mà làm thôi, 00h01p rồi, nt chúc mừng Sn Linh trước đã, soạn 1 dòng tin nhắn : Happy birthday + hình chiếc bánh sinh nhật làm bằng các ký tự trong tin nhắn mà tôi đã chuẩn bị trước, ở bên dưới là dòng chữ “Luôn vui vẻ và hãy luôn tự tin vào chính mình nhé, luôn bên cậu”.

1p sau, đã có tn trả lời : “ Vẫn nhớ sinh nhật mình cơ ah, tưởng lên Đh thì quên rồi chứ ^.^, thks cậu nhìu nhìu, tối mai 8h nhớ đến quán kem 78 dự Sinh nhật tớ nhé, nhớ phải đến đó, không là không đc đâu đó, biết chưa”
Tôi cười cười, á à, tôi đã hiểu ra rồi, thế mà làm cả tối tôi nghĩ ngợi, cứ làm tôi tưởng thế nào, hóa ra nó cố tình làm thế để xem tôi có nhớ sinh nhật nó không, tự nhiên tôi bật cười, sao mà nó khờ quá, tôi để chuông báo trong ĐT thì kể cả tôi có quên thì ĐT cũng sẽ báo, tôi cười sảng khoái, mọi nỗi băn khoăn như đc trút bỏ tất cả, tôi thì cứ nghĩ tận đẩu tận đâu mà không nghĩ ra cái lý do củ chuối này, rất đơn giản mà tôi lại không ngờ, thở 1 cái , nhẹ cả người, tôi nhắn tin : - đc rồi, tớ sẽ đến, mà cậu đã hết giận tớ chưa, đừng giận tớ nữa nhé, giận nhiều sẽ nhanh già lắm đó ah nha.

Tít tít : - chưa hết giận, cho đáng đời, ai bảo tự nhiên nói tớ
Tôi cười cười, nói thế là nó chắc cũng bỏ qua cho tôi rồi : “ đi mà, đừng giận tớ nữa, buồn lắm đó, sắp ốm nữa rồi đây này, tại cậu đó”
Tít tít : - Đc rồi, bỏ qua cho cậu lần này, sáng nay cho leo cây coi như là chừng phạt rồi, ha ha.
Ái chà chà, thì ra sáng nay cô nàng cố tình cho tôi leo cây, đc lắm, chưa j đã biết chơi xấu mình rồi, nhưng thấy nó đã làm vui vẻ trở lại với tôi, tôi cũng vui vẻ trở lại, mọi sầu não dường như đã đc chút bỏ, tôi nt lại : - khá lắm , mai đi thể dục phải đền cho tớ bữa sáng, không là biết tay tớ đó.

Tít tít : - không đc rồi, tớ đang ở trên nhà bác tớ nè, ngày mai mọi người làm cơm liên hoan, chắc chiều mai mới về, tối mai nhớ là phải đến đó, tớ đi ngủ đây, muộn rồi, thk cậu lần nữa nhé, cậu cũng ngủ sớm đi, G9.
“uh, tớ nhớ mà, ngủ ngoan nhé , G9” đang định thêm chữ “cô bé” nhưng nghĩ thế nào lại thôi, send luôn cho nó. Tưởng thế là xong, tự nhiên có thêm 1 tn nữa : “tý quên mất, tối mai sinh nhật tớ xong, hôm sau đi biển luôn, đi sáng sớm, 6h tập chung nhà cái Hương, thống nhất là đi 2 ngày 1 đêm,cậu chỉ cần biết thế là đc rồi, hi`, không cần nt lại đâu, tớ ngủ đây”

Gớm thật, h mới chịu nói đến kế hoạch đi biển cho tôi biết,tôi thì thế nào mà chả đc, tôi khẽ thở dài, thế là ổn, chắc mai phải đi mua thêm 1 bó hoa nữa cho thật hoành tráng mới đc, rồi từ từ, tôi chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ đến với tôi thật nhẹ nhàng, bên góc phòng, là chiếc hộp màu mận chín đc đậy cẩn thận, bên trong đó, chính là chiếc váy màu trắng tôi sẽ tặng Linh vào tối mai.





Cả ngày hôm đó trôi qua thật bình yên, sáng sớm tôi ra hồ gần nhà lượn mấy vòng, buổi sáng thì qua nhà thằng Tuân chơi, gọi thêm cả thằng Toàn và 1 thằng trong xóm, làm hội bàn tròn đến tận quá trưa mới đi ăn, đến chiều lại rủ đc 1 đám đi ra ngoài chiến chế, cũng mất mấy hôm không đi đc, hôm nay tinh thần anh em lên cao quá, toàn đánh kèo lớn, tiếng chửi bới, tiếng cười ầm ầm cả quán, mấy thằng cởi trần trùng trục trông như là cái ổ nghiện, đến là buồn cười, cái j vui thì cũng trôi qua rất là nhanh, vèo 1 cái đã cuối chiều rồi, tôi trở về tắm rửa, chuẩn bị cho buổi tối hôm nay, lòng thấy phấn khởi và vui vẻ, dường như đã quên hết mọi chuyện về Linh và tên Hiếu kia, trong bữa cơm, tranh thủ bố mẹ đang vui vẻ, nói luôn về chuyện đi biển với lớp, dự kiến là 2 ngày 1 đêm, bố tôi ủng hộ luôn, mẹ tôi lúc đầu còn ậm ừ, hỏi này nọ, dặn thêm mấy cái linh tinh rồi mới gật đầu cho tôi đi, sau bữa cơm, bố còn gọi tôi lên phòng, cho tôi thêm tiền gọi là đi với bạn bè, cũng phải tiêu tốn thoái mái 1 chút, thế mới vui, chứ đi mà lo nghĩ tiền nong thì chán lắm. Tôi khoái lắm, lại có thêm phụ cấp, đã giàu sẵn lại càng giàu thêm, quả này đi chơi phải nổ cho ác luôn, ha ha, cầm ĐT gọi cho Tuân : - ê, đi chưa mày ơi, qua đón tao với.

Giọng thằng tuân ồm ồm : - Tao qua đón Hương rồi, mày tự đi xe máy đi, thế nhé . Rồi nó cup máy luôn, tôi lắc đầu cười, thằng này đc lắm, gọi cho thằng Toàn thì mãi chả thấy nó bắt máy, tính rủ nó đi cùng cho vui, thôi đành vậy, tôi chỉnh sửa lại 1 chút cho gọn gàng, vuốt thêm tý keo cho đẹp , lên nhà lấy món quà, chợt nhớ ra là tôi chưa viết thiệp, chết cha, cả ngày thì chơi, quên mẹ mất, lấy tấm thiệt ra, nghĩ ngợi lúc rồi ghi mấy dòng : “Linh ơi, luôn tự tin nhé và hãy luôn mãi mãi là 1 thiên thần vui vẻ - Sơn ”, mỉm cười, thế là ổn rồi, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hay là mở hộp đựng cái váy kia ra rồi nhét tấm thiệp vào nhỉ, chứ h chả lẽ lại dính ở ngoài, tự nhiên quên cha mất, pó tay, h mới nhớ còn tấm thiệp nữa, khẽ lần mò mở mấy cái nút thắt nơ , mãi rồi cũng mở đc hộp quà ra, khẽ kéo chiếc váy ra xem lần nữa, khẽ gật gù, quá đẹp rồi, xem ra khiếu thẩm mỹ của mình cũng khá đấy chứ, tự nhiên gặp phải rắc rồi với mớ phụ kiện, xoay sở mãi mới gấp xong cái váy, nhét lại vào hộp, không quên bỏ tấm thiệp vào, còn phải thắt nơ nữa, loay hoay mãi chưa đc, rõ ràng là nãy nhớ buộc như thế này mà, nhìn đồng hồ thấy gần 8h rồi, càng làm càng cuống, may sao run rủi thế nào mà tự nhiên thắt lại đc thành hình, may quá, ngắm nghía cái hộp thấy không còn sai sót j nữa, chạy vội xuống nhà, không quên bỏ mấy cái kẹo cao su vào mồm, nhồm ngoàm nhai rồi leo lên xe, phi nhanh ra ngoài đường, vừa đi vừa ngắm mấy hàng hoa, rồi tặc lưỡi, vào làm đại 1 bó, tôi cũng chẳng biết ý nghĩa của loài hoa lắm, nên nói là đi sinh nhật bạn là con gái, chị bán hàng đon đả gói 1 cho bó khá to, nhìn cũng đẹp, tôi nhớ là phải có đến mấy loại hoa liền, vội nên tôi cũng chả buồn hỏi hoa j, đang tính trả tiền thì có chuông Đt, lại là thằng Tuân : - ơi, tao đây, j thế mày ?

Giọng nó vang vang : -hơn 8h rồi sao còn chưa đến hả, Linh nó nhắc nãy h đó, nhanh lên ông tướng
- uh, bảo với Linh là tao đến h đó, tao đang trên đường rồi, thế nhé. – Tôi cúp máy rồi phi nhanh đến quán kem.





Vừa mới đến quán, đã thấy thẳng Tuân chạy ra đón : - làm j mà lâu vậy, làm tao bị tụi nó ép xuống đón mày lên này, gửi xe nhanh lên
- cầm hộ tao bó hoa, đợi tý, tao đi gửi xe cái – tôi dắc xe vào trong, giao cho thằng bé gửi xe rồi lững thững cầm hộp quà đi ra. Thằng Tuân suýt xoa : - ái chà chà, hoa rồi còn hộp quà to thế, hôm nay nổ dữ thế mày .

Tôi tặc lưỡi, : - uh, lên Đh phải khác chứ, ha ha, lên thôi, không tụi nó chờ. Vừa nói tôi vừa cầm bó hoa từ tay nó, 2 đứa đi lên tầng 3, lên đến tầng 3, tôi nhận ra mấy thằng bạn nối khố từ năm cấp 3, thêm vào là mấy đứa con gái hay chơi cùng nhau, tụi nó đang túm tụm với nhau, mấy cái bàn đã đc kê sát vào nhau, bày biện sẵn 1 số hoa quả , ánh đèn mở mở lung linh huyền ảo đủ loại màu sắc, nhìn không gian khá là đẹp mắt, lại thêm tối nay cũng có gió, nên không gian càng thêm mát mẻ ….. nhưng tôi đảo mắt 1 chút, thấy có mấy người lạ lạ, tôi chưa gặp mặt bao h cả, nhìn như kiểu không phải là chỉ là ngồi chung trên tầng 3 mà họ cũng đc mời đến dự, mấy người đó đáng chỉnh lại mấy cái đèn trang trí, giăng giăng thêm mấy quả bóng bay,

Tôi hỏi thằng Tuân : - ê, đám kia là ai thế, họ cũng đến dự ah.
Thằng tuân nhìn theo hướng tay tôi chỉ , nó noi : - uhm, đúng rồi, tao cũng chả biết bọn đó là ai, nhưng thấy Hương nói chắc đó là bạn của thằng Hiếu, nghe nói nó cũng rủ cả bạn nó đến đây, đéo hiểu nghĩ j luôn.
Tôi nhìn nhìn, Linh cũng mời cả Hiếu, thằng Hiếu lại mời cả bạn nó đến nữa, thế này là thế nào nhỉ, nó có ý j đây, tôi hỏi tiếp : - thế Linh có biết là thằng Hiếu kêu bạn nó đến đây không ?
- tao cũng ko biết nữa, kìa kìa, thằng đang tiến về phía mình là thằng Hiếu đó – nó nói, tay chỉ ra 1 hướng, tôi nhìn theo hướng đó, 1 thằng khá to cao, ít nhất là cao hơn cả tôi nữa, ăn mặc khá là bảnh , quần áo chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt, trông nó cũng đẹp trai thật, nó đang tiến về phía chúng tôi, đang cười cười, 1 tay cầm dải bóng bay, 1 tay vẫy vẫy về phía chúng tôi, lại gần rồi nó nói : - Tuân , em ra phụ anh treo cái này ra đằng kia cái, ủa, đây có phải là Sơn không ?

Tôi nhìn nó, nó nhận ra đc tôi kia ah, cũng kỳ ta, tôi nói : - vâng, thế anh là ai vậy, em chưa gặp qua.

- ồ, hóa ra là Sơn thật, anh thấy cũng hơi ngờ ngợ, anh sang nhà Linh cũng có thấy mấy tấm ảnh của em chụp chung với lớp, Linh nói em là bạn rất thân của Linh, em cũng đc mời hả, rất vui đc gặp em, anh là Hiếu, bạn trai của Linh

Nó vỗ vỗ lên vai tôi như kiểu chứng minh đẳng cấp đàn anh của nó vậy, cái j mà “em cũng đc mời”. câu đó lẽ ra tôi phải nói với nó mới đúng, nhưng rồi nghe câu sau -” bạn trai của Linh “ – tôi như không tin vào tai nữa, tôi nhìn nó nghi ngờ, cố dò xét xem mình có nghe nhầm không, không đúng, rõ ràng nó nói nó là bạn trai của Linh, vậy là, vậy là mọi chuyện đã xong rồi sao, tôi không tin, chắc chắn nó chém gió, có j thì Linh đã nói với tôi từ trước rồi, làm j đến lượt nó nói, tôi liếc nhìn nó, cũng thấy nó đang nhìn tôi cười cười, tôi đáp : -vâng, Linh cũng kể 1 chút xíu về anh cho em biết, nhưng anh là bạn trai của Linh từ bao h thế, sao em chưa nghe qua Linh kể.

Nó nghe tôi hỏi xong, mặt hơi đần ra, như kiểu bị dội ngay gáo nước vào mặt, biết ngay là không ngờ bị tôi hỏi thế, nhìn cái mặt nó là tôi biết nó cố tình nhận vơ, chứ Linh chưa coi nó là bạn trai, rồi rất nhanh, nó lại cười cười, thì thầm vào tai tôi thần thần bí bí : - chút xíu nữa chú sẽ biết thôi, Linh từ hôm nay là của anh, anh thông báo chính thức với chú rằng là cô bạn thân xinh đẹp khó tính của chú chính thức bị cưa đổ rồi, chú thấy anh có tài không, sau anh dậy cho mấy chiêu.

Rồi nó cười lớn, vố vỗ lên lưng tôi, kéo dải bóng đi, thằng Tuân cũng không thèm đi theo giúp nó nữa, kéo tà áo tôi ngồi xuống ghế, mẹ kiếp. nghe nó nói kiều lập lờ mà tự nhiên tôi lại có 1 cục tức nổi lên, nó là thằng chó nào thế không biết, tự nhiên mọc ở cái xó xỉnh nào lên rồi vỗ ngực tự mãn, tôi nhìn quanh, quái nhỉ, không biết là Linh đâu ta, tôi hỏi : - Linh đâu rồi mày.
Tuân nó cười cười : - À, Hương với Linh đi chuẩn bị bánh rồi, trước khi đi nó còn bắt tao xuống đón mày lên đó, nó sợ mày không biết.

“Cứ lo thừa, quán ruột mà tôi ko biết thì có mà chết ah, nhưng lần này có phải nó hơi nổ quá không nhỉ, tổ chức lớn hơn mọi năm, tôi chẹp lưỡi, chắc Đh nên bố mẹ nó đầu tư thêm đây mà,” rồi cũng chả nghĩ nữa, mấy đứa lạ hoắc, hình như là 3 nữ 4 nam thì phải, cứ lăng quăng đi đi lại lại, hình như tụi nó dành phần trang trí thì phải, tôi chả thèm quan tâm, tôi đang nhìn theo bóng dáng thằng Hiếu đang cười cười nói nói, thằng khốn nạn này, nó nhận trang trí và mời bạn nó đến nữa là sao, mấy câu nói của nó cứ ám ảnh tôi mãi, thôi thì kệ cha nó, chả quân tâm nó, quay sang nói chuyện với thằng Tuân, trêu đùa mấy đứa con gái, làm tụi nó la toáng cả lên, mấy thằng bạn thấy tôi đến cũng bắt chuyện, tụi nó cũng tỏ ra khá là không quen với mấy đứa lạ hoắc này, dự kiên buổi SN năm nay sẽ không vui lắm, đang nói cười thì có tiếng nói hơi lớn làm mọi người chú ý :

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite DPCanTho.Wap.Sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
DPCanTho.Wap.Sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

-Nào nào mọi người, ổn định chỗ ngồi xem nào, 1 2 3 4 5…. Oke, đến đủ rồi, mọi người trật tự, mình xin tự giới thiệu, mình là Hiếu, chắc mọi người cũng đều biết mình rồi phải không – nhìn nó cười rất là đắc ý, nó nghĩ rằng cái chức danh MC cũ rích của nó từ lâu vẫn còn đến bây h chắc, mấy đứa con trai quay lại nhìn nhau lắc đầu, nhìn mặt là biết đéo ông nào nhận ra rồi, rồi nó giới thiệu nào là bạn Linh gồm những ai, bên kia là những chiến hưu xông pha với nó gồm những ai, tôi đoán chắc là nó biết trc đc danh sách bọn tôi đến và mặt chúng tôi qua các tấm ảnh của lớp, trông nó cũng khá là thành thạo, nó pha trò cười giúp mọi người gần nhau thêm, rồi thì sau đó nó kêu mọi người trật tự, nó giơ bàn tay về hướng và nói lớn : - Và giờ là nhân vật chính của chúng ta, nào, em hãy ra đây.

Tôi nhìn theo hướng tay nó chỉ. đó là Linh đang bê 1 chiếc bánh sinh nhật đi ra, mái tóc đc búi lên, vài lọn tóc xoăn xoăn đc xõa xuống trông thật tự nhiên và rất đẹp, khuôn mặt xinh xắn đc trang điểm bằng một lớp phần hồng nhè nhẹ,hàng lông mày đen nhánh, đôi mắt đen long lanh đang nhìn vào chiếc bánh, đôi môi hồng chúm chím, khuôn mặt hơi cúi cúi xuống thẹn thùng, Linh mặc chiếc váy màu đen mà bữa trước nó đã đi mua với tôi, những viên đá giả kim cương phản chiếu ánh nến lấp lánh, bờ ngực nhô cao kiêu hãnh, bờ ep nhỏ nhắn, đôi chân dài đang đi 1 đôi guốc nhỏ cũng màu đen, tôi nhìn Linh, tôi sững cả người, mà tôi biết không chỉ có tôi,mọi người và cả thằng Hiếu cũng tắc tiếng luôn, không hiểu sao, khi Linh trang điểm lên, lại đẹp đến không ngờ như vậy chứ, phải nói là quá đẹp. Đi đằng sau chính là Hương, nó đang vừa đi vừa cười cười, nó cũng thoa 1 lớp phấn mỏng, nhìn cũng dễ thương.

Linh bê chiếc bánh, từ từ đi lại chiếc bàn trong tiếng vỗ tay của mọi người, nó đảo mắt nhìn quanh và dừng lại nhìn tôi, đôi môi hồng khẽ nở 1 nụ cười rất tươi, tôi lặng cả người, toàn bộ thần kinh như chết đứng, nuốt đc bọt 1 cái, tôi cũng không ngờ rằng Linh quến rũ đến như thế, lâu nay tôi đã chưa bao h để ý lắm về chuyện này, thằng Hiếu cũng nào khác j tôi, nó đứng im nãy h, mãi mới thấy lên tiếng :
- nào mọi người, đứng lên hát bài happy birthday chúc mừng Linh nào.
H tôi mới ý thức đc trở lại, đứng lên hát bài chúc mừng Sn, tôi nhìn Linh, Linh đảo mắt nhìn mọi người tỏ vẻ biết ơn, cũng vô tay theo nhịp hát, rồi ánh mắt Linh bắt gặp ánh mắt tôi, Linh nhìn tôi, khẽ nghiêng đầu rồi mỉm cười, 1 nụ cười dịu dàng nhất, tôi cũng đáp trả Linh bằng 1 nụ cười, bàn tay Linh khẽ chìa về phía tôi vẫy vẫy như ý nói quà đâu, tôi cười cười, liếc mắt xuống dưới, tuy đã bị mặt bàn che mất nhưng hình như Linh cũng hiểu ý, lại mỉm cười 1 lần nữa với tôi rồi mới rời mắt đi chỗ khác, ánh nến từ chiếc bánh sáng lung linh, chiếu rọi lên khuôn mặt Linh trắng hồng, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi, trên chiếc bánh sinh nhật kìa là 1 hàng chữ màu hồng “Mừng sinh nhật Diệu Linh ” cùng với cặp nến số 19 đang cháy ánh lên những tia lửa hồng rực rỡ.

Sau một khoảng lặng, Linh lẩm nhẩm ước 1 điều j đó, khẽ phù 1 cái, thổi tắt nên, mọi người vỗ tay hưởng ứng, tôi vẫn đứng , nghĩ đến cảnh lúc nãy nhìn cái mồm phồng lên thôi nến mà buồn cười, 1 tay tôi cầm bó hoa, tay kia đã lăm lăm cầm hộp quà, tôi tính mang lên tặng cho Linh, nhưng , sự đời có nhiều cái nhưng và lắm cái không ai ngờ tới lắm. cô gái lạ hoắc mà như lời thằng Tuân nói là thuộc nhóm bạn thằng Hiếu nãy h đang ngồi cạnh Linh bỗng đứng lên, thế chỗ cho 1 người từ đằng sau tiến đến, đó là Hiếu, 1 tay cầm 1 bó hoa hồng đỏ tươi ( h thì tôi biết hoa hồng đỏ là biểu tượng của j rồi) 1 tay cầm 1 hộp quà nho nhỏ, Hiếu tiến đến chỗ cô gái kia vừa nhường cho nó, ở ngay bên cạnh Linh, Linh quay sang nhìn Hiêu cười nhẹ, Hiếu đưa bó hoa và cái hộp đó lên cho Linh, rồi khẽ nói thì thầm j đó vào tai Linh, Linh cười cười, mọi người thấy thế liền ồ lên, 1 cành tượng thật là đẹp nhưng với tôi, nó chả khác j cái gai đâm vào ngay giữa mắt vậy, rôi Linh đưa tay ra nhận bó hoa và hộp quà đó, nhưng quái lạ là ở chỗ thằng Hiếu kia không buông bó hoa và hộp quà ra, tôi ko hiểu nó nghĩ j, tặng rồi còn muốn thế nào nữa, no quay ra nhìn mọi người, cười 1 cái rất là đắc ý, nó nói : - chắc các bạn đang thắc mắc là tại sao mình lại mời bạn mình đến đây phải không – nó quay sang nhìn Linh - anh cũng xin lỗi em vì đã không cho em biết – rồi lại nhìn mọi ngươi - tại vì mình muốn nhân đây, xin đc nói với các bạn rằng : kể từ ngày hôm nay, Linh chính thức sẽ là bạn gái của mình – nó quay sang nhìn Linh, nó nhìn Linh rôi tiếp : - Linh, em làm bạn gái anh nhé .

Cả lũ bạn bè tôi, lũ bạn bè nó, đều hô lên ầm ầm, tôi như chết lặng, tôi không tin vào những j trước mắt nữa, quá là bất ngờ đối với tôi, tôi không thể nào ngờ rằng nó lại là 1 thằng mạnh bạo đến thế, là tôi có cho tiền tôi cũng chả có lá gan nào mà bày tỏ giữa đông người thế này, nhưng nó thì khác, nó đã dám trịnh trọng tuyên bố như thế trước mặt mọi người, còn đưa ra lời nói mà trước h tôi đoán chỉ có trên phim, hay là thằng này xem phim Hàn nhiều quá nên nhiễm mẹ nó rồi, 1 lời tỏ tình như thế này có thể bắn hạ bất cứ trái tim 1 đứa con gái nào, xong rồi, xong rồi, tôi định thần, bàn tay cầm món quà run run, tôi nhìn Linh, xem nó sử lý thế nào, Linh hình như cũng không khác tôi lắm, nó như kiểu hơi giật mình, trông nó rất bối rối, nó đảo mắt về phía con Hương, tôi nhìn sang Hương, con này cũng đang há hốc mồm, chết chân tại chỗ, Linh lại nhìn sang Hiếu, nó hơi cúi đầu, như kiểu nó cũng chả phải biết làm j, tôi đứng im tại chỗ, cố chờ xem rồi chuyện j sẽ sảy ra, Linh sẽ nói thế nào với Hiếu, bầu không khí trở lên yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người hình như cũng đang muốn nghe câu trả lời thì phải,

1s 2s 3s 4s 5s, 5s trôi qua trong lặng lẽ, rồi có 1 tiếng chuông ĐT như xé toạc không gian yên lặng, mọi người bối rối không biết là của ai, thì 2 bàn tay linh không còn cầm trên bó hoa và chiếc hộp kia nữa, vội cầm chiếc DT đang reo và chạy ra ngoài, Hiếu hơi xững người 1 tý rồi mới chạy theo, mọi người lại xì xầm bàn tán, không biết là có chuyện j, riêng tôi thì tôi biết, qua những lời kể của Linh và Linh đã từng nói nó có cảm tình với thằng Hiếu, thì tôi tin là sau lời tỏ tình không thể nào lãng mạn hơn kia, chắc chắn Linh đã “bị kưa đổ” như lời thằng Hiếu đã nói với tôi, tôi phải phục nó, lần này tôi phục sát đất, tôi sẽ không bao h làm đc như nó, vậy là …. Đúng vậy, đúng như nó đã tuyên bố, nó đã có đc Linh rồi, Linh của tôi đã bị thằng khác chinh phục mất rồi, lúc đó tôi cũng không biết là đã suy nghĩ j hay là đầu óc trống rỗng không nghĩ đc gì nữa, chỉ biết là bàn tay cầm món quà và bó hoa đã không còn chắc nữa, bó hoa rơi xuống ghế, hộp quà đc tôi từ từ đặt lên bó hoa, tôi cảm thấy tức ngực quá, khó thở với không gian đông người và ngột ngạt này, cố cúi người, thì thầm vào tai thằng Tuân là tôi đi WC 1 chút cho nó đỡ hỏi, nó nhìn tôi, như thấu đc tâm can tôi, nó không nói j cả, tôi lẳng lặng xoay người đi ra, cố ngoái lại, Linh và Hiếu vẫn chưa vào, tôi tiến ra ngoài lan can tối kia, cố hít hít 1 hơi dài cho đỡ ngột ngạt và đỡ cảm thấy tức ngực, khẽ đấm đấm lên ngực mấy cái, cổ họng đau đau, tự nhiên cảm thấy mỏi mệt và nặng nề, tự nhiêm cảm thấy công sức tôi bỏ ra chuẩn bị cho buổi sinh nhật này bỗng chốc như mấy khói, như tan biến chả còn j nữa hết, cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp, cứ nghĩ là Linh sẽ lại trở lại như xưa, lẽo đẽo bên tôi như ngày nào, cà ngày nay tôi như quên hết mọi thứ nó kể về Hiếu, để rồi tối nay ăn ngay 1 quả đấm vào mồm, 1 cái bạt tai ngay giữa má và 1 gáo nước lạnh ngay mặt, khôn kiếp thật, ngay cả nó là 1 thằng thế nào tôi còn không biết, trơ mắt nhìn nó cuỗm Linh đi, tôi khẽ thở dài, ánh mắt nhìn vào đám người vẫn đang cười cười nói nói kia, mấy người phục vụ đang đi loanh quanh bưng bê kem và sinh tố, và rồi, Linh và Hiếu đã trở lại, Linh đã cầm bó hoa và hộp quà, đang vui vẻ nói chuyện với Hiếu, thế là quá đủ biết rồi, có lẽ khi nãy Linh ngại, nên lúc ra ngoài bóng tối, nó đã nhận lời rồi, nhìn mặt thằng kia hớn hở thế cơ mà, đâu có giống với 1 thằng bị từ chối đâu.

Tôi lục lọi trong tâm trí, trước h tôi với Linh cũng chẳng qua chỉ là bạn thân mà thôi, cũng chưa bao h đi quá xa về mặt tình cảm hay j cả, nhưng sao h lại thấy thế này, lòng tôi cảm thấy rất hụt hẫng, rất mất mát, như là đã mất đi 1 cái j đó mà tôi rất thích, thứ mà tôi nghĩ rằng nó sẽ không bao h bỏ rơi tôi, và tôi không bao h mất nó, trước nay với tôi, Linh mãi sẽ là người bạn thân thiết nhất, tôi chưa bao h nghĩ xa hơn chuyện đó, tôi đã quá quen thuộc với chuyện 2 đứa bên nhau, tâm sự với nhau, nghĩ rằng Linh quá quan tâm tôi là điều tất yếu, hiển nhiên, tôi cứ nghĩ rằng nó với tôi như thế thì tôi đã là thằng con trai có ảnh hưởng lớn nhất đối với nó, và sẽ không ai có thể xoay chuyển đc điều đó, nhưng tôi nào có ngờ, 1 thằng lạ hoắc xuất hiện, thông tin đến với tôi chỉ vẻn vẹn có 3 ngày, thế mà h nó đã là thằng có vị trí trong Linh còn cao hơn cả tôi, rồi sau này, quan hệ của chúng tôi sẽ thế nào, chắc chắn sẽ không bao h có thể trở lại đc thân thiết thái quá như xưa, tôi tự nhiên cảm thấy ân hận, tôi ân hận quá, giá như, giá như tôi tiến lên thêm 1 chút, 1 chút nữa thôi, thì h đây đâu đến nỗi thế này, tôi thực sự hối hận vì đã để mất đi mối quan hệ này, tôi thầm gọi tên : - Linh ơi, Linh ơi, em có nghe thấy anh nói không ? - Tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi tan nhanh trong không gian sâu lắng, cảm thấy lạnh, lạnh quá, gió đêm chưa thổi mà lạnh quá, tôi về thôi, tôi không đủ can đảm để quay lại dó, tôi không muốn nhìn, không muốn nhìn thêm j hết, tôi sẽ vô tình thành kẻ thứ 3 mất thôi, móc đt ra, tôi nt với thằng Tuân, bảo là tôi có chút việc phải về ngay, kêu nó nói dùm với Linh hộ tôi, rồi tôi đi luôn xuống dưới nhà, lúc dắc xe, có tiếng chuông dt reo, tôi nhấc máy, là Linh gọi : - này, cậu đi đâu vậy, sao lại bỏ về, quay lên đây ngay đi, không là tớ giận đó.

Tôi cố rặn cười, tôi nói : - xin lỗi, tự nhiên mẹ gọi về gấp thăm bác ốm nặng, tớ phải về ngay.
- Quà, thế còn quà của tớ đâu, cậu phải lên đây tặng quà cho tớ chứ - tiếng Linh như hét lên trong dt
Tôi không muốn trả lời nữa, chỉ nói : - xin lỗi, tớ phải đi gấp.
Tôi cúp máy, phi nhanh xe ra đường, tôi không nghĩ j nhiều cả, chỉ cảm thấy buồn, rất buồn mà thôi, như 1 đứa trẻ mất đi món đồ mà nó yêu thích nhất vậy, cảm giác mất mát, hụt hẫng tràn ngập trong lòng, tôi chả biết là sẽ đi đâu nữa, cứ thế chỉ biết đi , đi và đi thôi, rẽ vào những lối mà tự nhiên muốn rẽ, thik đi thẳng thì đi thẳng, rồi tự nhiên, trước mặt tôi lại chính là đường rẽ về nhà mình, tôi cười cười, hay thật, loanh quanh 1 lúc rồi về nhà, cũng tốt, về thôi.

Chào bố mẹ, mẹ tôi hỏi về đi sinh nhật sao về sớm thế, tôi chỉ cười rồi bảo tự nhiên mệt mệt nên về, rồi xin phép lên phòng nằm. Mở cửa phòng, lòng tôi trống rỗng, bao nhiêu suy nghĩ đan xen, bao nhiêu cảm xúc khó tả, tôi nằm lên đệm, cố tìm sự mềm mại, ấm áp từ cái đệm thân thương, những hình ảnh của Linh ùa vào trong tâm trí, từ thời những năm cấp 2, những năm cấp 3, những buối sáng cùng nhau đi thể dục, những hôm đi học đèo nhau, những món quà tặng nhau, những cử chỉ, những lời nói, những việc làm mà Linh đã làm cho tôi …. Hết rồi, từ nay thì hết rồi, sẽ không bao h có nữa, tôi nhắm mắt lại, rồi thở dài, có tiếng chuông ĐT reo, tôi cầm đt lên : - alo
- sao thế mày, về thật đó ah, Linh nó đang tức lắm đây này, xong thì quay lại đây nhanh nhà – giọng thằng Tuân oang oang.
Tôi noi : - Bác tao ốm phải vào bênh viện , tao phải lai mẹ tao lên trên đó gấp, mày bảo với nó như thế, h tao cũng đang rất mệt đây, tao tắt máy đây – lại phải sài đến lý do hạ đẳng này, tôi cúp máy rồi cũng tắt luôn nguồn đt, đôi mắt mở chừng chừng nhìn vào mông lung, tự nhiên có 1 cái j đó trắng trắng ở trên giường, tôi với tay, đó là 1 bông hoa bằng vải màu trắng, có đính mấy viên giả đá quý, tôi nhìn kỹ, đây chẳng phải là bông hoa ở trên cái váy của Linh mà tôi đã tặng sao, sao h nó lại nằm ở đây nhỉ, tôi ngẫm nghĩ, có khi nào lúc mình lấy cái váy ra xem, nó bị rớt ra đây chăng, cầm bông hoa đó trong tay, lòng tôi lại thấy buồn quá, thôi, tôi chả muốn nghĩ nữa, từ từ nhắm mắt lại, cơn mê từ từ kéo tôi vào giấc ngủ, giấc ngủ đến thật đúng lúc, thật đúng lúc.

ê Sơn, Sơn, nhìn con bé kia kìa – thằng Trường vỗ vỗ vai tôi chỉ chỉ.
Tôi nhìn nó , rồi nhìn theo hướng nó chỉ, 1 cô bé đang đứng,khuôn mặt trắng hồng,mái tóc buộc theo kiểu đuôi ngựa, dài ngang lưng,trên đầu có thắt 1 cái nơ màu hồng, đang mặc 1 chiếc áo sơmi trắng, trên cổ là cái khăn quàng xinh xắn, cô bé đó đang đọc bảng thông báo, ghi ghi chép chép j đó, dáng người cũng hơi mũm mĩm 1 chút, nhưng trông khá là dễ thương, tôi ngáp ngáp 1 cái rồi bảo : - ừ, rồi sao.
- trông bạn ý cũng xinh phải không mày – thằng Trường suýt xoa.
- ờ, trông cũng đc – tôi trả lời cho có, cũng chỉ nhìn thế thôi, khen sau lưng nó thì khen làm j, đã khen phải khen trước mắt nó mới đáng chứ.
- mày có nghĩ là bạn ấy học cùng lớp với mình không, tao thấy nãy h bạn ấy cứ quanh quẩn ở đây, nhưng không chịu vào lớp là sao nhỉ - mắt thằng Trường như dán vào người cô bé.
- làm sao mà tao biết đc, dù sao thì tý nữa cô giáo vào, nếu cùng lớp thì nó cũng phải vào thôi – tôi đáp.
- chán quá nhỉ, tự nhiên trời mưa nên không ra ngoài khai giảng đc, tao mong từ mấy hôm nay, không biết khi nào mới ngớt đây, ê, hay là mày ra hỏi chuyện bạn ấy, rồi kêu bạn ấy vào đây chơi đi, không đứng ngoài mưa nó hắt vào người kia.

- ồ, hôm nay mày có vẻ lịch sự ghê nhỉ, kìa, có cả lũ đứng ngoài hành lang đó, sao ko ra mà mời tụi nó vào – nói thế nhưng tôi vẫn chú ý vào cô bé, cô bé đã chép xong cái j rồi, đang đứng ở ngoài hành lang nhìn nhìn vào lớp thật, sao cô bé không vào nhỉ, hay là ngại mấy thằng con trai đang ngồi hẳn lên bàn, cười cười nói nói ở bên trong, cũng không thấy cô bé nói chuyện với đứa con gái nào cả, chắc là không có ai quen, nếu là vậy tôi cũng buồn, may mà có thằng Trường gần nhà học cùng với tôi nên có người nói chuyện và cũng cảm thấy đỡ lạ lẫm với lớp mới hơn, cô bé như nhìn thấy ánh mắt tôi, vội quay đi, chống tay lên lan can, ngoài trời, mua phùn của cuối mua thu đang lất phất bay, từng cơn gió thổi tạt mưa lung tung vào hành lang, trên mái tóc, trên vai cô bé đã có ít hạt nước mưa, nhưng chả hiểu sao vẫn ương bướng không chịu vào lớp.
Theo đúng lịch thì sáng nay chúng tôi khai giảng, năm đó là năm đầu tiên tôi tôi vào cấp 2, học lớp 6, trời mưa nên bọn chúng tôi nghe theo loa thông báo của nhà trường là tạm thời ổn định về lớp, cách đây 3 hôm, mẹ đã đi xem danh sách lớp cho tôi,tôi học lớp 6C, thế là cứ nhìn bảng tên lớp đề trên cửa mà vào thôi, may sao gặp ngay thằng ôn Trường ở gần nha, 2 đứa vui vẻ lắm, thằng Trường học rất giỏi, sau này nó đã theo bố mẹ nó ra nước ngoài.

Mấy đứa ngoài hành lang bắt đầu đi dần dần vào lớp, hình như mưa nặng hạt hơn thì phải, thằng Trường lại vỗ vỗ lên tay tôi nói : - Ê, tụi kia vào mà bạn ấy vẫn không vào kia, hay là mày ra kêu bạn ấy vào đi.
- sao mày không ra kêu nó vào, kêu tao ra làm j – tôi phản đối luôn, tự nhiên đang ngồi ấm chỗ, kêu mình ra nc với 1 đứa lạ hoắc làm j không biêt.
- sao, mày ngại ah, không giám ra nói chuyện với bạn ý ah, kém vậy, tao thất vọng vì mày quá đó – nó cười đều nhìn tôi.
- thôi đi, mày cũng ngại chứ nói j tao – tôi làu bàu.
- ngại cái j mà ngại, ngại mà hồi lớp 5 tao có mấy đứa con gái là bạn thân liền đó, thế mày có ai là con gái làm bạn thân chưa – nó bĩu môi nhìn tôi.
- điêu vừa thôi mày, có mà tao thấy bọn con gái lớp mày nó gọi mà là thằng tự kỷ ý – tôi cười cười, nó cũng cười phá lên, không nói j thêm nữa, tôi quay sang nhìn cô bé, cô bé vẫn đứng ngoài hành lang, hơi núp và sau cái bảng thông báo, con bé này bị mát dây ah, không thấy mưa ah hay sao ko chịu vào lớp, hay là nó không biết nó lớp nào nhỉ, thấy cũng tội tội, nãy h nó đứng ngoài đó rồi, bọn kia vào lớp, cười nói ầm ầm cả lên, làm tôi khó chịu quá, cũng tự nhiên cảm thấy hơi nóng nóng trong người, tôi đứng lên uể oải đi ra ngoài, thằng Trường thì đã nhảy sang bàn bên cạnh ăn ké đồ ăn vặt từ khi nào rồi.

Bước ra cửa lớp, gió lạnh mang theo hơi mưa thổi tới, đang trong lớp ấm, ra ngoài này rét run cả người lên, thế mà nãy h cô bé vẫn đứng ở ngoài, công nhận là tài, tôi mon men đến gần bảng thông báo, nội dung cũng chả có j, danh sách lớp, thời khóa biểu, cái này chả phải là mấy thứ mẹ tôi đã chép hết về cho tôi rồi sao, h thì quan trọng j nữa chứ, tôi nhìn ra ngoài trời, sân trường h đầy những vũng nước, cũng lố nhố đám học sinh đang ở ngoài sân trường nghịch mưa, chúng nó có vẻ háo hức chờ lễ khai giảng, tôi liếc sang cô bé, đôi mắt cô bé vẫn đang nhìn mấy đứa chơi ngoài sân trường, khuôn mặt mũm mĩn trắng hồng, đôi mắt đen to long lanh mang theo chút u buồn, đôi môi đang mím chặt lại, chắc là cũng biết lạnh, tôi cứ ngó ngó linh tinh, không giám nói j, cũng chống tay vào lan can, nhìn ra ngoài sân, tiếng cô bé nói nhỏ : - Ấy cũng thích mưa ah ?

Tôi quay sang, cô bé đang nhìn tôi nói, tôi lắc đầu : - không, tớ ko thích mưa, nhưng trong lớp nóng nên ra ngoài này đứng.
- oh – cô bé không nói nữa, lại đứng im.
Tôi mở lời : - như vậy là cậu thích mưa, cậu không thấy lạnh sao .
Cô bé lí nhí : - cũng có thấy lạnh 1 chút, nhưng tớ thích nhìn mưa.
- vậy cậu không thấy là người cậu bị ướt sao, cậu lớp nào, sao ko vào lớp – tôi hỏi
- tớ lớp 6C, tớ cũng định vào, nhưng mà ngại – cô bé lại lí nhí.
- Ngại cái j mà ngại, tớ cũng 6C nè – tôi nói
- tớ biết rồi, nãy h cậu ngồi trong lớp 6C mà – cô bé cười cười, 1 nụ cười tinh nghịch, đôi mắt buồn h như sáng lên tinh nghịch nhìn tôi.
- ờ, coi như cậu cũng thông minh đó, thế cậu ngại j mà không vô lớp, tý nữa cô giáo vô kiểu j chả phải vào – tôi quay sang nói với cô bé.
- ờ, thì tý nữa vô, tớ chả quen ai nên ngại vào, đứng ngoài này nhìn trời mưa thích hơn.

- mưa to nhìn mới thích, mưa bé có j mà nhìn, mà lại còn lạnh nữa, tớ bắt đầu thấy lạnh rồi này – rôi xuýt xoa, vuốt vuốt 2 bên cánh tay.
Tiếng cô bé cười khúc khích, tôi nhìn nhìn, tôi bảo : - đúng rồi còn j, cười j nữa.
Cô bé nói : - tớ chả thấy lạnh j cả, cậu yếu bỏ xừ.
Tự nhiên bị cô bé chê, tôi tức máu anh hùng, không xuýt xoa nữa, tôi nói : - tớ chỉ giả vờ thôi, chả lạnh j hết, cậu bị tớ lừa đó.
Cô bé lại nói: - hay là tụi mình ra kia chơi đi, như tụi nó kia kìa.
Tôi rợn tóc gáy nói : - dở ah, đang mưa đó, ốm chết đó, mẹ tớ nói không đc ra ngoài trời mưa.
- không ốm đâu, mưa bé mà, đi, ở đó chắc vui lắm – cô bé nhìn tôi nài nỉ, trông rất háo hức, khuôn mặt đó chút xíu thì đã thuyết phục đc tôi, cũng tính gật đầu thì có tiếng nói đằng sau lưng :
- Đang mưa, ra ngoài mà ốm ah, 2 em đi vào lớp ngay cho cô – tôi giật mình, ngước lên, đó chính là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi, người mà có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời của tôi, dáng người cô khá to, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng khi cười cũng rất là tươi, hồi đó cô cũng tầm 32 33 thôi, cô mặc 1 áo chiếc áo dài màu xanh nhạt, cô đi nhanh vào lớp để ổn định trật tự.

- Đi thôi, vào lớp thôi, không cô kêu đó – tôi nói, chỉ tay vào lớp. cô bé nhìn vào trong lớp rồi cũng gật đầu, đi nhanh vào lớp,rồi tự nhiên quay đầu lại hỏi : - nè, cho tớ ngồi gần cậu đc không, tớ chả quen ai cả.
Tôi gật đầu : - đc thôi, ra đằng kia đi.
Cô bé nở 1 nụ cười, chạy ra phía sau tôi, cô bé hỏi : - này, thế cậu tên là j thế.
- ah, tớ tên là Sơn, thế còn cậu.
Cô bé lại khúc khích cười không nói, chạy nhanh ra góc lớp, chỗ có ghế trống, khẽ vẫy vẫy tay kêu tôi, tôi đi nhanh lên chỗ đó, cũng ngồi xuống, đảo mắt xem thằng Trường đâu, thấy nó đã làm quen đc với mấy thằng mới, đang thì thầm nói chuyện, xung quanh đã bắt đầu trật tự, cô giáo đang đứng trên bục giảng thông báo nội quy, tôi quay sang nhìn cô bé, cô bé vẫn đang nhìn tôi cười, rồi rất nhanh, ghé sát vào tai tôi nói nhỏ :
“_ Chào cậu, tớ tên là Linh”
****
“_ Chào cậu, tớ tên là Linh”
****
“_ Chào cậu, tớ tên là Linh”
****

Tôi mở mắt, ánh sáng đèn chói quá đã làm tôi tỉnh giấc,liếc nhìn đồng hồ, mới gần 3h sáng, bàn tay vẫn nắm bông hoa trắng bằng vải, tôi nhìn nhìn bông hoa trắng đó, lại ngẫm đến chuyện vừa mới tối nay, lại phát buồn, tôi đút luôn vào túi quần, đứng dậy kiếm cái j uống đã, tự nhiên thấy khát khô cả cổ họng, lọ mọ 1 lúc ở dưới nhà tôi lôi lên đc 1 lon bò húc và mấy quả táo, tôi tự ngủ và tự tỉnh nên rất tỉnh táo, tâm trạng tôi không tốt, tôi chỉ muốn ăn, ăn thật nhiều, cơn buồn lại ập đến, nó vừa mới rời đc mấy khắc đã lại trở về, tôi cũng ko biết nữa, đáng lý ra, Linh với tôi chỉ là bạn thân, nó có người yêu và nó còn tâm sự là nó có tình cảm với người ta, đáng lý ra, tôi phải mừng cho nó chứ, thay vì bỏ về, thì đáng ra tôi phải đường hoàng đến tặng quà nó, chúc mừng nó chứ nhỉ, phải chăng tôi đã sai, tôi đã quá ích kỷ, chỉ muốn giữ nó cho riêng tôi, không thèm quan tâm đến nó, nhưng nghĩ là vậy, còn sâu thẳn trong tôi, 1 cái j đó trỗi dậy, nó như gào thét rằng, nó không muốn thế, nó muốn tôi phải phản kháng, phải dành lấy Linh về lại bên tôi, trở về như những ngày xưa, nó không cam lòng đánh mất thứ mà h đây gần như đã xa tầm tay với, nhưng dành về rồi thì sao,chính tôi bây h cũng không hiểu tôi lúc đó, tôi băn khoăn rằng, liệu lúc đó tôi có thật sự yêu Linh mà muốn giành Linh trở về, hay chỉ vì sự ghen ghét nhất thời mà muốn phá hoại nó, dành nó ra khỏi người mà nó cũng có cảm tình, để trở về bên tôi, trước h cũng ko quan tâm đến nó quá nhiều, mà hầu như toàn là nó quan tâm đến tôi, như thế có phải tôi đã quá tàn nhẫn với nó rồi không, không đc, đành thế thôi, tôi phải học cách biết chấp nhận, phải chấp nhận rằng, Linh cần 1 người yêu thương nó, và quan tâm nó hơn tôi, có thể, Hiếu sẽ là sự lựa chọn đúng đắn, mặc dù h đây, tôi chẳng ưa thằng đó chút nào hết.

Tự an ủi chính bản thân mình như thế, cảm giác như nỗi buồn cũng đã vơi vơi, tôi mở ĐT, nhìn vào bảng lịch, đúng rồi, sáng sớm nay, chúng tôi sẽ ra biển chơi, mà h tôi chưa thu xếp hành lý j cả, cầm lon bò húc tu 1 hơi, dòng nước ngọt mát lạnh làm tôi sảng khoái và tỉnh ngủ, đứng lên lục lọi tủ quần áo, móc ra mấy món đồ đi biển, quần bơi, kính bơi, đồ shock, quần áo thì phải lòe loẹt, đi biển mà, ăn mặc thế nó mới mát , ngắm nghía 1 chút, tôi lôi ra đc mấy món nhét vào cái balo, nghĩ mải chả biết mang thêm cái j cả, tặc lưỡi thế là xong, đi chơi sách nhẹ cho thoải mái.

5h sáng, tiếng chuông ĐT reo, tôi lơ mơ cầm máy, tối qua ăn táo rồi tự nhiên lăn ra ngủ mà ko biết, h tiếng chuông đt vô tình đánh thức tôi dậy : - alo, ai đó.
- Tao đây, dậy đi mày, sắp đến h rồi đó, xuống nhà đi, tụi mình đi bộ qua nhà Hương – giọng thằng Tuân oang oang, ngó đồng hồ, tôi uể oải đứng dậy, mje , tự nhiên 3h sáng tỉnh, tỉnh chán tỉnh chê rồi ngủ quên, h mệt ko chịu đc, quần áo thì từ lúc sinh nhật về tôi đã cởi ra đâu, tôi cởi luôn chiếc áo sơ mi ra, khoác vội lên chiếc áo thun mỏng cho mát, rồi sách cái balo đi xuống dưới nhà, tiếng mở cửa lạch cạch làm mẹ tỉnh giấc, cứ bắt tôi mang theo đồ ăn đồ uống, nhưng mà tôi đi đâu chơi chúa ghét mang đồ lỉnh kỉnh, mấy thứ đó, mua dọc đường là đc rồi, cần j phải mang theo, mẹ tôi cứ ép mãi, cuối cùng tặc lưỡi, nhet 1 chai C2, 1 lon bò húc cho rảnh chuyện, tiếng mẹ tôi dặn dò í ới đằng sau, mà tôi nào có nghe, lao luôn ra ngoài.

Ngoài trời tờ mờ sáng, thằng Tuân và thằng Toàn đang đứng ở ngoài chờ tôi, 2 thằng cũng chỉ mang theo 2 cái balo bé tý, chắc cũng chỉ mấy bộ quần áo mà thôi, thấy tôi ra thằng Tuân túm vai tôi nói : - mày chết, mày chết, chết mày rồi ku ah.

- mày làm nhảm cái đéo j thế, chết cái j mà chết – tôi làu bàu, vẫy vẫy thằng toàn theo, cả nhóm đi bộ đến nhà Hương, là nơi tập kết
- Tối qua mày bỏ về, con Linh nó tức lắm đó, nó bảo sáng nay sẽ cho mày 1 trận, cả tối qua nó gọi ĐT cho tao, bảo ko liên lạc đc với mày, bảo tao sang nói cho mày, nhưng mà tao nói dối là snag nhà mày ko có nhà, đang ở bệnh viện thăm bác ốm thật, thế thật ra tối qua là như thế nào đây, sao tự nhiên bỏ về - thằng tuân ôn tồn hỏi tôi, ra vẻ cũng rất quan tâm.

Tôi nhìn nó, ánh mắt nó tỏ ra khá chân thành, tôi cũng ko muốn dấu nữa, tôi nói : - mày biết đó, tự nhiên tao thấy cảm thấy 1 cái j đó rất ko vui, thằng Hiếu đó làm tao quá bất ngờ, tao cũng ko nghĩ đc là nó sẽ như thế, nên tự nhiên tao thấy chán, tao ko muốn ở lại đó nữa, tao muốn về, chỉ thế thôi.
Nó nhìn tôi, rồi nó nói : - uh, thằng Hiếu đó ghê thật, tao cũng phục luôn, tao cứ nghĩ mày và Linh thân nhau lắm, chắc là cũng sẽ tiến xa hơn, ai dè lại thế này, có khi Linh nhà mình bị cưa đồ rồi cũng nên.
- Thế tối qua, lúc Linh và Hiếu vào, nó không nói j thêm ah – tôi hỏi.

- Nói cái j, lúc Linh vào, việc đầu tiên mà nó làm là nó tìm mày nó, ko thấy mày , nó như kiểu dựng ngược lên ý, hỏi tao loạn cả lên, thì tao chỉ nói là mày có việc nên về rồi, thế là nó chạy ra ngoài gọi DT, chắc gọi cho mày hả.
- uh, nó bắt tao lên, mà lúc đó tao đang trên đường về nên tao ko lên nữa.
- ờ, đúng rồi, hèn j mà mặt nó giận lắm ý, sau Hương phải lên thì thầm với nó 1 lúc, nó mới tươi tỉnh đc 1 chút, chà chà, xem ra mày chọc đúng chỗ ngứa rồi đó, sáng nay chắc mày xong đời rồi – thằng Tuân lẩm bẩm.

Ái chà chà, tôi bỏ về làm nó giận cơ ah, giận j thế không biết, chả phải j nó đã có Hiếu rồi sao, tôi h chỉ là phụ thôi mà, tự nhiên tôi tò mò, tôi hỏi : - thế lúc tao về, thằng Hiếu với cái Linh ý, có gì gì với nhau ko mày ?

Thẳng Tuân nhìn tôi, nó nói : - gì gì là gì gì, thì cũng chả có j, thằng đó tao thấy hơi bị dày mặt luôn, từ đầu đến cuối nó ngồi ngay bên cạnh Linh, 2 đứa nó ngồi gần nhau, chả hiểu thằng đó chọc cười cái j, mà cả Linh với Hương, ngồi cười suốt, tao cũng thấy nóng cả mặt lên đây này, ah tao quên nói cho mày biết, lúc tàn cuộc, bọn tao về sau cùng, Linh nó thấy mày để lại bó hoa và hộp quà đó, lúc đầu nó cũng nghĩ là của mày, nhưng ko chắc, sau tao nói là của mày thật thì nó cầm bó hoa lên, như kiểu muốn ném đi , may mà tao với Hương can đó, mày mua j cảm ơn tao đi.
- này này, nãy j nghe tụi mày nói, tao chả hiểu j cả, tối qua sinh nhật Linh sảy ra chuyện j ah – giọng thằng Toàn chen vào, nãy h 2 đứa tôi vừa đi vừa nói chuyện, quên hẳn nó, thằng Tuân quay sang kể cho nó nghe, đc 1 lúc nghe xong nó nói : - thế là xong mẹ rồi còn muốn j nữa, tao thề là Linh bị thằng Hiếu tán rồi, thằng Sơn ngu quá, thân thế rồi mà còn để chạy mất, Linh xinh thế cơ mà, tiếc thật, phải tay tao thì, mà tiếc quá, hôm qua tao lai mẹ đi ăn cơm khách, ko đc nhìn mặt thằng Hiếu.

Tôi liếc nó nói : - phải mày thì làm sao chứ, chả lẽ lại lên đấm vào mồm nó ah.
- đúng đó, phải tao có khi tao đập luôn chứ đùa ah, cứ thích nói đểu – nó hầm hầm như thật
- thôi im mẹ đê, nhát như cáy còn nói, cứ ở đây mà chém, mà mày ko cần phải tiếc, thằng Hiếu cũng đi biển đó, có j tha hồ mà nhìn mặt nó, tao xem mày làm j – thằng Tuân bĩu môi.
- tao là tao nói thằng Sơn, chứ Linh có phải là bạn thân tao đâu, cái thằng, ngu ơi là ngu, đến thế rồi còn để mất – nó chỉ chỉ vào tôi.
- ngu, ngu cái đéo j, chả nhẽ cứ là bạn thân thì phải thích nhau, mà nhỡ thằng Sơn có thích, Linh nó ko chịu thì biết làm thế nào, có mà mày mới ngu ý – thằng Tuân chỉ chỉ vào thằng Toàn.

- thì tao là tao nói vậy, chứ tao thấy tiếc cho thằng Sơn quá, Linh nó vừa xinh, vừa ngoan, tính tình lại cũng đc, chẹp chẹp, thôi, đã thế rồi còn biết thế nào, tụi nó còn rủ nhau đi biển nữa cơ mà – thằng Toàn lắc đầu, ra vẻ rất là thông cảm, 2 đứa nó vừa đi vừa nói linh tinh thêm, tôi đi đằng sau, từng lời nói của thằng Toàn như xoáy vào lòng tôi vậy, Linh thế nào thì tự tôi biết, nó rất quan tâm đến tôi, h đây tôi tự hỏi mình, nó quan tâm đến tôi nhiều như thế, liệu có phải chỉ là tình bạn thân đơn thuần, hay là còn vì 1 lý do nào khác, 1 lý do mà trước nay tôi chưa bao h ngồi im để mà suy nghĩ cả,vì tôi đã quá quen với hình bóng của nó từ hồi cấp 2, những năm cấp 3 thì ngày càng thân thiết hơn nữa, nên tôi cho đó là bình thường, hết sức bình thường, liệu có phải tôi đã quên mất, h đây nó đã ko còn là 1 cô bé, nó đã là 1 cô gái , có phải tôi đã quá hờ hững, quá vô tâm trước nó chăng, nhưng liệu có phải tôi đang nghĩ quá xa, h dây tôi hơi băn khoăn, h tôi mới bắt đầu suy nghĩ rằng, Linh đối với tôi là tình cảm j, tình bạn thân hay là …..

Nếu đó ko phải là tình bạn, Linh đối với tôi có 1 thứ tình cảm khác, vậy chẳng phải tôi đã đánh mất đi 1 thứ vô cùng quý giá rồi, sao trước nay tôi ko bao h tự đặt ra câu hỏi này nhỉ, phải chăng, Linh thật sự cũng thích tôi, vậy sao nó còn nói nó có cảm tình với thằng Hiếu, chẳng phải nếu nói thế vô tình nó sẽ đẩy xa tôi ra khỏi nó sao, rồi buổi sinh nhật kìa, nó rõ ràng là đồng ý làm bạn gái thằng Hiếu rồi mà, rút cục là nó muốn thế nào đây, cứ miên man suy nghĩ, cuối cùng cũng đến đc nhà cái Hương, lần này có thêm bọn con Hồng, Ánh, rồi thằng Tâm, thằng Hoài nữa, ngó nhìn đồng hồ cũng gần 6h, tụi này đúng h thật, đảo mắt vẫn chưa thấy Linh đâu cả, sắp 6h rồi mà nhỉ, chúng tôi túm tụm lại, nói cười mấy câu, bọn con trai thì thằng nào cũng chỉ có 1 cái túi nho nhỏ, bọn con gái thì đồ đoàn lỉnh kỉnh, chả biết chúng nó mang theo cái j không biết, 6h kém 3 phút, tiếng xe máy vọng từ ngoài vào, chỉ thiếu mỗi Linh nên chúng tôi đi ra đón, Linh đi vào, nó mặc 1 cái áo thun hình cây dừa trông rất chi là lòe loẹt, cái quần ngố toàn là hình biển với ô dù, bãi cát, tôi nhìn nó, không biết là nó kiếm ở đâu ra mấy cái thứ này nữa, trên vai là cái balo to đùng luôn, rất là khỏe đeo, tay còn sách theo cái bọc j đen đen nữa, tóm lại ai không biết cứ nghĩ nó sắp đi xa tầm nửa tháng cũng nên, tôi đang định đi ra trêu nó 1 chút, tự nhiên đằng sau, thằng Hiếu dắt xe mày vào, đang cười cười với chúng tôi, trên yên xe cũng chỉ có 1 cái túi nhỏ nhỏ, chắc là của nó rồi, Linh đứng trước mọi người, nó nhìn 1 lượt, thấy tôi lông mày nó nhíu xuống, nó chả thèm nhìn tôi lâu, hình như nó đang đếm người thì phải, nó bảo : - đủ rồi đó, xin lỗi mình tới trễ 1 chút, mọi người ra bến xe bus thôi.

Dứt lời nó kéo tay cái Hương đi luôn ra ngoài, thằng Hiếu lẽo đéo đi theo sau 2 đứa, đang nói nói cái j đó như kiểu pha trò, tôi ngó sang thằng Tuân, mặt thằng này như ngắn đi đc mấy phân, xầm xầm xuống, tôi kéo nó đi theo.

Cả lũ đứng chờ xe bus, thỉnh thoảng tôi ngó sang Linh, nó nãy h hình như chả thèm nhìn tôi lấy 1 cái, cứ mải nói chuyện với thằng Hiếu, lòng tôi trùng xuống, xem ra vui vẻ thật đó, rồi thì chuyến xe bus ra biển cũng tới, mới sáng sớm nên ít người đi, chúng tôi thoải mái lên xe, tôi cũng định bước lên, thì 1 bàn tay kéo áo tôi lại, tôi quay lại, đó là Linh, nó nhìn tôi, đôi môi cong lên, vai nó đã không còn thấy cái balo nữa, nó đang sách trên tay còn lại, tôi nhìn nó nghi ngờ hỏi : - sao lại kéo tớ, ko muốn cho tớ đi ah.
Nó nhìn tôi , giơ cái balo về phía tôi : - này, định để tớ vác cái balo này suốt trên xe đó hả, cầm cho tớ đi, gãy cả lưng rồi đó, chuyện hôm qua cậu bỏ về, tớ chưa thèm nói đâu đó, cứ đợi đó, đừng hòng mong mà thoát đc.

Tôi nhìn nó mỉm cười nhìn nó, ừ thì đc thôi, tôi cũng ko đành lòng nhìn nó sách cái balo to đùng đó, tôi cầm lấy, nó liếc nhìn tôi, rồi hình như, đôi môi khẽ thoáng 1 nụ cười, nó leo lên xe, cái nhau om củ tỏi với thằng Tuân, mãi rồi nó cũng giành đc cái ghế ngồi gần Hương, tôi nghĩ mà buồn cười, thằng Tuân mà gặp Linh là tắt điện, ko dám đấu khẩu luôn, tôi cười cười, thằng Tuân ko cam chịu lắm, nó đứng bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm cái j đó, tôi cười cười, kéo nó xuống cuối ngồi, cái balo nặng khiếp thật, chuyến đi biển bắt đầu.
Tôi ngồi cuối cùng, mỉm cười nhìn Linh, nó hình như đang rất vui và hào hứng với chuyến đi, đang say sưa tám chuyện với Hương, mọi suy nghĩ buồn gần như tan biến, thấy nó tự nhiên lòng tôi cảm thấy vui vẻ, khẽ thở 1 hơi dài, trút đi hết gánh nặng, có lẽ chuyến đi biển này sẽ làm tôi vơi đi đc nhiều thứ, lúc trở về sẽ là 1 tôi khác, 1 tôi vui vẻ hơn, 1 tôi không còn suy nghĩ nhiều nữa và 1 tôi biết chấp nhận sự thật.
Lên Đầu Trang

Đọc tiếp » Chuyện Một Thời Đã Qua

» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 1
» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 2
» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 3
» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 4
» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 5
» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 6
» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 7
» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 8
» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 9
» Chuyện Một Thời Đã Qua - Phần 10 - END
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
520 (+2 - 0.000035s.)
.