Pair of Vintage Old School Fru
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
05:56 - 04.02.2025
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Ngôn ngữ của tình yêu nằm trong đôi mắt.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
04/02/25

Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy





“Ế! Cậu giờ biết cáu gắt rồi hả? Sao trước đây cậu không bao giờ sừng sộ lên với tôi?”

“Trước đây còn nhỏ không hiểu chuyện, bị bà bắt nạt, bà còn không biết ngượng?”

“Thẩm Nhược Phi! Đồ vô lương tâm! Tôi cứ sờ đó, sao nào?”

“Không được!”

Nhược Phi và Tiểu Hạ, đứa thì muốn cưỡng ép sờ tóc đối phương, đứa thì kịch liệt phản kháng, loay hoay một hồi, cuối cùng quay ra đánh nhau. Mấy năm trở lại đây, sức của Nhược Phi dần dần khỏe lên, giờ đã có thể đánh bất phân thắng bại với Tiểu Hạ, cho nên không ai chiếm được ưu thế. Tiểu Hạ tức tối, thở hổn hển nắm lấy cổ áo Nhược Phi, mắt trừng mắt, cuối cùng, hai đứa quay ra cười phá lên. Tiếng cười của cả hai vẫn văng vẳng bên tai, còn Tiểu Hạ xém chút nữa quên mất lời hứanăm xưa của bản thân…….

“Thẩm Nhược Phi……..”

Tiểu Hạ cuối cùng cũng nhớ tới lời hứa lúc nhỏ của mình, lòng bứt rứt , áy náy vô cùng.

Nhược Phi nhàn nhạt liếc cô một cái : “Sao lại không ngủ?”

“Tôi không ngủ được! Cậu cũng không ngủ được phải không?”

“Đúng vậy………nhớ tới rất nhiều chuyện hồi còn nhỏ!”

“Thẩm Nhược Phi! Xin lỗi……….Việc tôi hứa với cậu, tôi lại quên mất…….”

“Không sao. Quên thì cũng quên rồi!”

“Tôi muốn bàn bạc với cậu.”

“Ừ! Nói đi!”

Tiểu Hạ bật đèn lên.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Nhược Phi ngồi trên so-fa, khom người về phía trước, chăm chú nhìn Tiểu Hạ. Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của cậu, Tiểu Hạ cảm thấy lời nói muốn giãi bày cho cậu hiểu, trong chớp mắt, biến mất tăm mất tích. Nhưng, vì tốt cho tương lai của cả hai, lần này cô bắt buộc phải sắm vai phản diện……… Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 15
Tôi thích người con gái như em

“Thẩm Nhược Phi, chúng ta cũng quen nhau gần 25 năm rồi nhỉ. Tôi vẫn còn nhớ hình dáng lúc cậu vừa mới sinh. Ha ha!” Tiểu Hạ nói đoạn, cười ha hả, còn Nhược Phi thì chẳng nói câu nào, chỉ đăm đăm nhìn cô, phảng phất như có thể hiểu thấu tâm tư của cô vậy. Tiểu Hạ bị nhìn đến chột dạ, thẹn thùng khụ khụ vài tiếng : “Thời gian trôi nhanh thật. Tôi cũng sắp lấy chồng, còn cậu cũng trưởng thành cao lớn vậy rồi………Mẹ cậu nhờ tôi giới thiệu bạn gái cho cậu, không biết cậu thích mẫu người như thế nào?”

“Thích mẫu người như em!” Nhược Phi nửa cười nửa không.

“Tên nhóc thối tha nhà cậu, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó!”

“Tôi cũng rất nghiêm túc!”

“Nói như vậy……..cậu thích con gái lớn tuổi hơn mình? Cậu không thích mẫu người trẻ trung xinh đẹp sao?”

“Tôi thích mẫu người như em!”

“Thẩm Nhược Phi……..”

Tuy Nhược Phi rất hay đùa giỡn bỡn cợt, lại hay trêu chọc người khác, nhưng cậu đang đùa bỡn hay nghiêm túc thì cô luôn luôn phân biệt được. So với tính cách dịu dàng cẩn trọng của Uông Dương thì Nhược Phi thực sự quá chói mắt, quá ngột ngạt, bức bách, khiến người khác không thể nào mà nắm bắt cho nổi.

Cậu giống như một luồng ánh sáng chói chang, thu hút mọi ánh mắt của người khác nhưng lại quá nóng gắt, có thể khiến đôi mắt của họ bị thiêu bỏng. Các cô gái thích cậu không ít nhưng cái tính lạnh lùng vô tình của cậu cũng khiến rất nhiều cô gái phải khóc thút thít. Trong mắt của một cậu bé vẫn chưa hiểu rõ bản chất vấn đề, tình yêu hoàn toàn không dính dáng gì tới hôn nhân, với họ, tình yêu chẳng qua chỉ là trò chơi gia đình mà thôi.

Còn cô, cô không thể chơi trò may rủi này được.

“Phan Tiểu Hạ, tôi biết em muốn nói gì. Em muốn nói hai chúng ta hoàn toàn không thích hợp, muốn nói tôi không chín chắn, muốn nói tình yêu tôi dành cho em chỉ là một thứ tình cảm sai lầm, có phải vậy không? Đúng như em nói, tôi đã 25 tuổi rồi, tôi tự có phán đoán và cách nhìn nhận của riêng mình, tôi hiểu rõ tôi muốn những gì. Tôi yêu em, vẫn luôn yêu em, không phải vì thói quen mà chỉ bởi vì tôi yêu em. Phan Tiểu Hạ, tôi yêu em!”

Đôi mắt của Nhược Phi lấp lánh ánh sáng kiên định, tràn đầy vẻ nghiêm túc, khiến trái tim Tiểu Hạ không kiềm nổi mà đập loạn nhịp. Cô vội quay người, cưỡng ép bản thân phải lạnh lùng : “Nhưng tôi không yêu cậu!”

“Tiểu Hạ……..”

“Thẩm Nhược Phi, cậu nghe cho rõ, tôi và Uông Dương đã quay lại với nhau, tôi hi vọng cậu sẽ chúc phúc cho tôi, chứ không phải làm rối tung cuộc sống của tôi lên. Cậu là em trai tôi, vĩnh viễn là như thế, quan hệ của chúng ta sẽ không bao giờ có bất cứ thay đổi nào khác!”

“Vĩnh viễn sao?”

“Đúng vậy. Vĩnh viễn!”

Tiểu Hạ cũng rõ bản thân vô cùng tàn nhẫn, nhưng nếu muốn chấm dứt mọi niệm tưởng sai lầm của Nhược Phi, đây chính là cách đơn giản nhất mà hiệu quả nhất. Nhược Phi cúi đầu, khuôn mặt tăm tối sa sầm lại, đột nhiên, cậu ngồi bật dậy, toan rời đi. Tiểu Hạ nhìn mưa tuôn như trút nước bên ngoài, thất kinh : “Cậu muốn đi đâu?”

“Nếu cô đã đuổi, tôi chẳng có lí do gì để ở lại cả!”

“Đừng kích động làm càn như trẻ con vậy nữa, có được không? Mưa to như thế, cậu muốn đi đâu? Muốn đi để mai hẵng đi!”

Tiểu Hạ và Nhược Phi cứ như vậy mà tranh cãi. Nhược Phi bình thường là người có tính cách nhàn nhã, hiền hòa, nhưng lần này cương quyết đòi đi khiến Tiểu Hạ vừa lo vừa tức. Cô vội tóm lấy cánh tay cậu, kinh ngạc phát hiện tay cậu nóng như lửa. Cô thảng thốt đặt tay mình lên trán cậu kiểm tra, sau đó thất thanh kêu lên : “Cậu bị sốt rồi!”

“Không có!”

“Đợi chút, để tôi đi lấy cặp nhiệt độ!”

“Không cần, tôi không sao!”

“Đừng cố chấp nữa. Nếu cậu thật sự xảy ra chuyện, tôi biết ăn nói sao với mẹ cậu đây? Nghe lời!”

Tiểu Hạ vội vàng chạy về phòng tìm cặp nhiệt độ, giúp cậu đo, kết quả, cậu sốt 38,7 độ. Cô bắt cậu tới bệnh viện, cậu khăng khăng không chịu, cô chỉ còn cách lấy thuốc hạ sốt cho cậu uống. Nhìn thấy cậu ngoan ngoãn uống thuốc, cô mới thở phào nhẹ nhõm, quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mình rồi nói : “Cậu thật phiền phức……Giờ thì đi ngủ một giấc, sáng mai sẽ không có chuyện gì nữa cả!”

“Phan Tiểu Hạ, sao chỉ khi tôi bị bệnh, em mới dịu dàng với tôi như vậy? Tôi thật hận bản thân không thể cả ngày nằm trên giường bệnh!”

“Đừng nói nhảm! Bệnh tật là thứ có thể lôi ra để đùa bỡn sao?” Tiểu Hạ bị dọa điếng người.

“Ha ha!” Nhược Phi cười nhạt, qua một lúc, giọng cậu trở nên xa xăm : “Tại sao lại đi gặp Uông Dương?”

“Gì cơ?”

“Không phải em đã nói sẽ không yêu, không gặp hắn nữa sao? Tại sao lại đi gặp hắn?”

“ Bởi vì, bởi vì……tay của tôi bị thương, anh ấy lại là bác sĩ!”

“Em bị thương? Sao tôi lại không biết? Là từ khi nào?”

Nhược Phi thất kinh túm lấy tay Tiểu Hạ, Tiểu Hạ vội vàng giằng ra, mặt dần dần đỏ lựng. Cô khẽ khụ một tiếng, mất tự nhiên nói : “Là một tháng sau khi cậu bỏ đi……Haiz. Hai chúng ta hết người này tới người khác phải vào viện, thật sự nên đi thắp hương khấn Phật một chuyến thôi!”

“Tại sao em không nói với tôi?” Nhược Phi nổi giận đùng đùng hỏi cô.

“Vết thương không nghiêm trọng, có gì hay ho mà nói với cậu! Hơn nữa, cậu cũng có ở cạnh tôi đâu!”

“Đúng vậy……… tôi không ở cạnh em……”

Nhược Phi lẩm nhẩm nói, mặt bỗng tối sầm lại. Tiểu Hạ đứng dậy định đi, Nhược Phi bất thình lình từ phía sau ôm chầm lấy cô. Giọng nói của cậu vang lên bên tai, lời nói ra khiến Tiểu Hạ rưng rưng nước mắt.
« Trang trước1...3031323334...57Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Bùn loãng cũng có thể trát tường
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Lần Đầu tiên Biết yêu
Chờ em lớn được không
Tình yêu Cappuccino
1234»
Bài viết ngẫu nhiên
* 14/2, yêu như người ta yêu nhau!
* 16 cuộc gọi nhỡ
* 22 tuổi, nên nhớ và quên những gì ?
* 3 giờ sau vụ tỏ tình
* Bốn năm chờ đợi một tình yêu ảo
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1561560 (+68 - 0.000440s.)
.