05/02/25
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Vì dỗi mẹ nên cô không thèm ăn cơm nguyên một ngày một đêm, cái bụng bé xinh cứ “ọc ọc” réo. Khi thấy mắt càng lúc càng hoa, cô liền đi tới bồn hoa bên sân vận động ngồi nghỉ, lúc này mới thấy mắt đỡ hoa, đầu đỡ choáng một chút. Chính vào lúc đó, cô nhìn thấy khu vườn hoa phía sau sân vận động có một đám con trai cao lớn đang vây tròn để xem cái gì đó. Vốn tính tò mò, Tiểu Hạ bèn rón rén ra xem thì nhìn thấy Nhược Phi đang ôm chặt con robot biến hình trong lòng, mắt trừng trừng lườm bọn con trai đó.
Hồi đó, robot biến hình là loại đồ chơi được ưa thích nhất, con “Kình Thiên Trụ” trong tay Nhược Phi là “món ngon” trong mắt của cả bé trai lẫn bé gái. Nhìn con robot “Kình Thiên Trụ” phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, Tiểu Hạ liền nuốt nước bọt, còn đám con trai đó thì o ép Nhược Phi bắt cậu giao con robot ra…………
*****
Mĩ nhân cứu anh hùng
“Nhãi con, mau đưa nó cho bọn tao chơi!”
“Có phải không trả mày đâu, nhỏ nhen như thế để làm cái gì?”
“Thằng “pê-đê” này, mau đưa cho bọn tao!”
Bọn chúng càng nói càng mất kiên nhẫn, cuối cùng chuyển sang trấn lột. Nhược Phi chỉ ôm chặt lấy con robot không hề động đậy. Bọn chúng lúc đầu chỉ đẩy cậu, sau thì bắt đầu dùng đến nắm đấm. Tiểu Hạ bụm chặt miệng, nhìn máu mũi Nhược Phi bắt đầu chảy ra, cảm thấy tim vì lo lắng mà muốn nhảy vọt ra ngoài. Má-mi luôn giáo dục mình không được quản việc của người khác, nhưng việc của thằng nhóc này là việc của người khác sao?
Má-mi nói thằng nhóc là em trai mình!
“Chúng mày mau dừng tay lại cho tao! Chúng mày mà còn bắt nạt em tao, tao sẽ, tao sẽ ………….mách cô giáo đấy!”
Tiểu Hạ tay chống nạnh, khí thế ngất trời xuất hiện trước mặt bọn con trai, khiến bọn chúng bị hù cho giật nảy. Trong lúc cả đám còn đang hoang mang, cô chen vào giữa trung tâm, cản trước mặt Nhược Phi, oai hùng nói : “Không được bắt nạt em tao!”
“Thằng nhãi này là em của mày à?” Có đứa hỏi.
“Đúng! Muốn cô giáo phạt trực nhật hả, Vu Uy?”
Cầm đầu đám trẻ con này là Vu Uy – học sinh dốt nhất lớp Tiểu Hạ. Vu Uy là học sinh lưu ban, học hành đã kém thì chớ, lúc thi cử lại rất hay quay cóp bài, nếu Tiểu Hạ một lòng báo thù thì thằng bé đó có trốn kiểu gì cũng không thoát khỏi kiếp ngày ngày trực nhật dọn dẹp phòng học. Mắt thấy Tiểu Hạ muốn đấu với mình, Vu Uy bèn hừ lạnh : “Mày muốn tao đánh luôn cả mày sao?”
“Mày đánh đi! Có giỏi thì sau này đừng hòng copy toán của tao!”
“Mày………”
Khóe miệng Vu Uy giật giật, cơ hồ đang đắn đo suy tính. Nhược Phi thì nhìn Tiểu Hạ đầy vẻ phức tạp, lẩm bẩm nói : “Phan Tiểu Hạ, bà………..”
“Thẩm Nhược Phi, cho dù cậu mới là con trai ruột của bố mẹ tôi, nhưng tôi cũng coi như là chị cậu, chỉ có tôi mới được bắt nạt cậu, kẻ khác thì đừng hòng! Cậu yên tâm! Tôi sẽ che chở cho cậu!” Tiểu Hạ vỗ ngực, rất có nghĩa khí nói.
“Bà……..” Nét mặt Nhược Phi càng cổ quái.
Nhược Phi kì quái nhìn Tiểu Hạ, cơ hồ vô cùng cảm động, đôi mắt đẫm lệ của cậu khiến tinh thần anh hùng trượng nghĩa của Tiểu Hạ càng hừng hực cháy. Cô nhớ tới câu chuyện “Thấy chuyện bất bình ra tay trượng nghĩa” mà cô giáo giảng trên lớp, liền vung cặp xách đập vào người bọn con trai.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay!”
Cho dù Vu Uy cố hét lên ngăn cản thì bọn trẻ phút chốc đã lao vào đánh nhau.
Tiểu Hạ không biết đã ăn bao nhiêu quả đấm, trước mắt dần dần mơ hồ. Cô dùng tận lực bình sinh, lôi Nhược Phi cùng điên cuồng tháo chạy, chạy nhanh tới mức cơ hồ phá vỡ cả kỉ lục của vận động viên chạy nước rút thời bấy giờ. Hai đứa chạy một mạch tới khu đồng hoang bên cạnh đại viện, không ngừng thở gấp, nhưng tay của cả hai vẫn nắm chặt không buông. Tay Nhược Phi dinh dính, đầm đìa mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch. Cậu nhìn Tiểu Hạ, nổi giận đùng đùng : “Bà tại sao lại động tay động chân đánh người ta hả?”
“Đừng nói bậy! Đó là “giữa đường bất bình ra tay cứu trợ”! Không phải đánh nhau!” Tiểu Hạ vội vàng phản bác.
“Tôi mệt quá!” Nhược Phi thở hổn hển.
“Tôi cũng vậy……….”
Tiểu Hạ chỉ thấy cơ thể mềm nhũn như sợi bún, toàn thân không còn một chút sức lực nào cả. Cô lấy khăn tay nhẹ nhàng lau máu cho Nhược Phi, bỗng trước mắt chao đảo, sau đó cô ngã vật ra đất. Điều cuối cùng cô nhìn thấy là đôi mắt đỏ hoe của Nhược Phi.
“Thật giống thỏ con!” Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, Tiểu Hạ bèn thầm thì.
*****
Tín vật định tình
Khi Tiểu Hạ tỉnh lại thì bỗng thấy vẻ mặt căng thẳng của cha mẹ cùng sắc mặt lo âu của nhà Nhược Phi, không lo âu chỉ có chú Thẩm và dì Vương Tuệ, còn thằng nhóc Nhược Phi khốn kiếp đó thì cứ nhơn nhơn ra, cơ hồ không hề nhớ tới ai đã anh hùng trượng nghĩa cứu nó vậy. Vừa nhìn thấy Tiểu Hạ tỉnh lại, má-mi theo thói quen liền giơ tay ra định phát mông cô một cái nhưng cuối cùng lại nhè nhẹ cốc vào đầu cô cảnh cáo.
“Phan Tiểu Hạ! Con giỏi lắm! Giờ đã biết đánh nhau với lũ con trai rồi hả?”
“Con…..”
Tiểu Hạ không biết phải giải thích thế nào cho rõ, giờ cô chỉ cảm thấy bản thân hối hận vô cùng vì đã ra tay cứu thằng bé đó. Mặc dù Vu Uy không có thói thóc mách nhưng nếu việc này truyền tới tai cô giáo thì cái chức cán sự lớp khó mà leo lên được! Đều tại thằng ranh con Thẩm Nhược Phi cả!
“Không liên quan tới Tiểu Hạ. Tiểu Hạ chỉ vì cứu Phi Phi nhà em nên mới đánh nhau, nếu trách con bé thì chúng em cũng không biết phải nói với chị thế nào.”
Chú Thẩm thường ngày vô cùng nghiêm khắc lúc này lại mở lời nói đỡ cho Tiểu Hạ. Đương nhiên cha mẹ cô cũng không thể trách cô thêm được nữa. Thực ra, trong lòng họ rất thương Tiểu Hạ, lại có chút bực mình với Thẩm Nhược Phi! Nhưng việc đã tới nước này, càng không thể vì chút chuyện cỏn con mà làm rạn nứt mối quan hệ tốt đẹp của hai nhà. Huống hồ, xuất phát điểm của bọn trẻ xác thực là từ điều tốt!
“Tiểu Hạ, má-mi không phải là đang trách con giúp Phi Phi, nhưng tại sao con cứ phải dùng bạo lực để giải quyết hả? Con có thể giảng đạo lý với bọn chúng cơ mà! Một đứa con gái lại đánh đấm như con trai, má-mi bị con làm cho tức chết rồi!”
Giảng đạo lý……nếu như giảng đạo lý mà giải quyết được vấn đề thì ai cần động đến chân tay nữa hả mẹ?
Mặt cô tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe nhưng trong lòng lại nén dè bỉu, từ góc của cô vừa vặn bắt gặp Nhược Phi cũng đang trề môi ra, đột nhiên cô có cảm giác tìm thấy tri âm vậy!
Má-mi mắng hết vụ Tiểu Hạ đánh nhau lại quay sang mắng vụ cô bỏ nhà đi, chú Thẩm, dì Vương Tuệ và pa pa đứng bên cạnh giảng hòa. Lửa giận của má-mi chưa kịp bạo phát triệt để đã bị ba người dần dần dập tắt. Tiểu Hạ được đưa tới phòng khám kiểm tra thân thể, vì phải lấy máu nên cô đau tới phát khóc. Lát sau, người lớn đều đi đợi kết quả xét nghiệm còn Nhược Phi thì ngồi bên cạnh Tiểu Hạ, hồi lâu cậu bỗng giúi một vật gì đó vào tay cô.
“Cho bà đó!”
“Cái gì vậy? Ý! Kình Thiên Trụ! Cậu không cần nó nữa à?”
“Lấm lem hết rồi! Tôi không cần! Bà thích thì tôi cho đó!” Nhược Phi cố tỏ vẻ đã chán món đồ chơi đó rồi.
Con Kình Thiên Trụ này còn to hơn cả trong những con bày bán trong cửa hàng, màu sắc lại tươi đậm hơn, nghe nói đồng nghiệp của chú Thẩm đi Mỹ công tác mua cho. Chúa lòng lành, Tiểu Hạ chỉ muốn chơi nó chút xíu thôi, căn bản không hề có ý chiếm hữu nó. Tên nhóc Nhược Phi này lại tặng cô món đồ chơi mà nó thích nhất, não của nó hư rồi à?