19/12/24
Tình yêu Cappuccino
Sau bữa cơm, đạo diễn Trương nói với George: “Ta và Giáo sư Lưu đi uống cà phê, nói chuyện, hai người không cần đi cùng, cảnh đêm ở Hồng Kông rất đẹp, cuộc sống về liêm lại phong phú, em dẫn Tiểu Ninh đi thăm thú!”
George gật đầu.
Đạo diễn Trương lại thêm một câu: “Đừng vội, còn có hai điều. Một là sáng mai đừng đến muộn nếu không ngôi sao kia sẽ nổi nóng. Thứ hai, người muốn gặp đã gặp, ngày mai quay không được lơ đãng, thời gian quay này rất gấp.” George rụt rè gật đầu, khiến tôi cũng buồn cười.
Chào hai người xong, George lại với bộ dạng hớn hở, hỏi tôi: “Chúng ta đi đâu?”
“À, mình hứa mua một bộ váy bầu cho Văn Hinh, cậu đi mua cùng mình nhé!”
“Vội về thế hả? Mới đến đã mua quà. Vậy thì đi. Hồng Kông nhiều nhất là đồ hàng hiệu, nơi đây là thiên đường mua sắm mà!”
Hơn hai mươi năm đây là lần đầu phát hiện mình thực sự đánh giá thấp thiên tính phụ nữ của mình!
Nhưng sợ là bất kỳ một phụ nữ nào lần đầu đến Hồng Kông nhìn thấy vô số những vật phấm xa xỉ bày bán mà mình vẫn khao khát, giá lại chỉ bằng một nửa trong tưởng tượng thậm chí còn thấp hơn, đều sẽ thích mê.
vẫn chưa thấy váy bầu, tôi đến chuỗi cửa hàng mỹ phẩm, hàng hóa hoa cả mắt, cộng với rượu vang khi tối phát tác, tôi muốn lấy tất cả những gì nhìn thấy cho vào giỏ, khi thanh toán mới bừng tỉnh – tuy hàng hóa rẻ hơn bình thường nhưng cộng lại không phải con số nhỏ, tôi lên tiếng xin lỗi, bỏ lại phần lớn, chỉ lấy vài loại có tính thực dụng. George nhìn thấy cười thầm ở phía sau.
Sau đó tôi lại chọn cho Văn Hạo một đôi giầy thể thao và một chiếc ví, đều là thứ cần thiết dành cho anh.
Chọn cho Giáo sư Lưu một chiếc cà vạt Ý rất nghiêm trang để cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội đến Hồng Kông. Mua cho Văn Hinh váy bầu như trong thần thoại và dây chuyền thủy tinh cỏ ba lá Swarovski, hy vọng cô bạn hạnh phúc mãi mãi. Cuối cùng mua cho George một chiếc mũ bóng rổ rất bắt mắt, tuy không đắt.
Đợi tôi xách túi to túi nhỏ về phòng, thẻ tín dụng đã chi không ít – vừa xót xa nhưng lại rất vui.
Tặng mũ cho George, cậu ta hiển nhiên là thích mê mệt: “Cảm ơn cậu, Ninh Khả!’’
Tôi ngồi bên giường xoa xoa chân kêu: “Cậu vui là được rồi! Hôm nay thẻ tín dụng và chân của mình bị thương nặng rồi!”
George lập tức quỳ xuống, nắm chân tôi: “Mình giúp cậu xoa chân.”
Tôi giật mình: “Không cần, không cần, không phiền cậu. Không còn sớm nữa, cậu mau về nghỉ ngơi đi! Sáng sớm mai còn phải quay phim!”
Mặt cậu ấy không vui: “Đừng đuổi mình! Đêm nay mình ngủ ở đây.”
“Ngủ… ở… đây?”
“Phải, ở đây, mình ngủ trên nền nhà!”
“Nói bừa! Mau đi đi, đâu phải ngày mai mình rời Hồng Kông, bọn mình còn có cơ hội gặp mặt nhiều mà. Đừng như vậy!” Nói xong đẩy cậu ta đi ra, đóng cửa phòng.
Cậu ta đứng ở ngoài gõ cửa liên hồi, tôi quyết tâm không quan tâm đến cậu ta. Một lát sau cuối cùng bên cũng đã yên tĩnh trở lại.
Tắm xong, quấn khăn tắm bật máy tính, thông qua webcam nói chuyện với Văn Hạo và Văn Hinh, khoe với họ quà mình đã mua.
Hôm nay thật Nice!
Tư Mã Chiêu, tên tự là Tử Thượng, là con trai thứ hai của nhà chiến lược quân sự, Thừa tướng Tư Mã Ý nước Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Hoa. Trong sự nghiệp của mình Tư Mã Chiêu đã để lại dấu ấn trong lịch sử Tam Quốc với chiến công diệt nước Thục và thu phục Chung Hội. Việc Tư Mã Chiêu dẹp yên cuộc phản loạn cùa Chung và Đặng Ngãi được đánh giá đây là minh chứng cho sự kết hợp hài hòa giữa dự đoán chính trị với thao tác thực tế và Tư Mã Chiêu có con mắt nhìn người rất sắc sảo, cũng là tài năng chính trị lỗi lạc.
Chương 5: Một giấc mộng tươi sáng
Cái lạnh dường như không làm giảm bớt dung mạo xinh đẹp kia
Trang điểm dù có đậm cũng k che nổi vẻ đẹp tự nhiên trời xinh của cô ấy
Thật khiến con tim bối rối
1.
Trong hai ngày tiếp theo, George đều không đến tìm tôi, có thể là bận chạy tiến độ quay.
Tôi cũng bận đến nỗi không còn thời gian để nghĩ đến cậu ta.
Hội thảo chính thức bắt đầu. Sáng dậy ăn cơm ở nhàăn, sau đó thầy trò vội vàng đến phòng hội nghị nghe báo cáo. Trên đường giáo sư Lưu dặn dò tôi nhất định phải ghi âm lại cẩn thận, khi rảnh rỗi chỉnh lý thành bản thảo, sau khi mang về trường có thể chia sẻ với bạn học, đây cũng là tài liệu cực tốt đối với luận văn trong tương lai. Nên tôi vừa ghi âm, vừa cố gắng căng tai để không bỏ sót từng từ, chỗ quan trọng ghi lại.
Hai tiếng rưỡi nghỉ buổi trưa, nửa tiếng trong nhà ăn, còn lại hai tiếng nghỉ trưa. Chiều lại là báo cáo học thuật dài ba tiếng rưỡi, những người phát biểu đều là những người ưu tú trong học thuật, một chữ đáng ngàn vàng, tôi không dám lơ là.
Sau bữa tối, về đến phòng bắt đầu vừa nghe ghi âm vừa chỉnh lý thành bản thảo, ngay cả lên mạng chào hỏi Văn Hinh và Văn Hạo đều không có thời gian. Cho đến đêm khuya mới lên giường, nhắm mắt ngủ đến khi trời sáng.
Chiều ngày thứ tư đến Hồng Kông.
Hội thảo đã gần kết thúc, chỉ còn vài học giả sẽ phát biểu, trong đó có Giáo sư Lưu. Đạo diễn Trương hôm nay mang theo một biên kịch và George trong đoàn phim đến tham dự hội thảo, ba người ngồi kín đáo ở hàng cuối cùng, chỉ khi hội thảo kết thúc, tôi mới nhìn thấy chiếc mũ bóng rổ của George và cặp kính đen to của đạo diễn Trương.
Bài phát biểu của Giáo sư Lữu rất thành công, tiếng vỗ tay rầm rộ. Đạo diễn Trương lên bục bắt tay chúc mừng, George nhân cơ hội chạy đến bên tôi: “Hai ngày nay thế nào? Hôm đó đuổi mình đi cũng không gọi điện xin lỗi! Cậu không thấy buồn sao?”
Tôi khóc dở mếu dở: “Mình rất bận, đang chuẩn bị ngày mai xong việc sẽ đi đền tội đây!”
“Vậy không cần nữa, mình vẫn còn việc cầu xin cậu, cậu hứa với mình coi như là xin lỗi rồi. Mình rất độ lượng, không tính toán với con gái.”
“Việc gì? Nếu lại muốn ngủ trên nền của phòng mình, thì mình không đồng ý.”
“Tạm thời giữ bí mật, cậu sẽ biết!” Cậu ta ra vẻ thần bí. Tôi không hỏi nữa, đi chào hỏi đạo diễn Trương và người biên kịch.
Đạo diễn Trương lại nói với Giáo sư Lưu và tôi : “Việc chính lần này của hai người coi như đã kết thúc viên mãn rồi, còn lại hai ngày có thể đi làm một số việc phụ rồi. Trước tiên tôi sẽ chính thức mời hai vị đến phim trường. Những tình tiết nhỏ của bộ phim đương nhiên còn cần người chuyên nghiệp chỉ dẫn mới được.
Giáo sư Lưu cũng không khách khí, vui vẻ đồng ý: “Được, sáng mai chúng tôi sẽ đến. Ninh Khả là fan của điện ảnh. Vất vả ba ngày rồi, giờ phải đi xem phim rốt cuộc được quay như thế nào chứ. Thuận tiện còn muốn gặp mặt các ngôi sao, phải không Ninh Khả?”
tôi sung sướng, cảm ơn thày đã hiểu.
Đạo diễn Trương lại nói: “Tôi và biên kịch còn có một việc muốn hỏi ý kiến Giáo sư Lưu, tiện ăn cơm tối với mấy người bạn già thì sẽ trao đổi luôn, các thanh niên tự chuyện trò vui nhé!
George như chỉ đợi câu nói này, quên cả chào, kéo tôi chạy ra ngoài.
Tôi ngăn lại: “Đi đâu, mình phải về phòng cất đồ.”
“Được, cất đồ trước!”
Chiều tối, George dẫn tôi đến vịnh nước cạn. Lúc đến vừa đúng lúc mặt trời lặn, mặt trời tỏa sáng trên mặt biển và trên bờ cát, ánh vàng lấp lánh, đắm say lòng người.
Chúng tôi ngồi bên biển vừa ăn tôm tươi và mực bút nước, vừa uống bia, ngắm mặt trời đỏ như say rượu, từ từ lặn xuống mặt biển. Gió mát thổi qua, thành phố lên đèn, xung quanh như những viên kim cương tỏa sáng lấp lánh, toàn bộ Hồng Kông tỏa ra sức hấp dẫn của thành phố quốc tế khó nói thành lời.
George hỏi tôi: “Thích Hồng Kông không?”
“Thích. Có thể giống như Văn Hạo nói, Hồng Kông là một sa mạc văn hóa nhưng sự nhiệt tình tiến thủ, hướng lên ở đây, nói con người ở đây thế lực không bằng nói họ yêu cuộc sống, họ hy vọng dựa vào sự nỗ lực của mình đổi lấy cuộc sống tốt hơn, có gì là không đúng. Mỗi người trẻ tuổi mang mộng tưởng đều sẽ thích nơi này, vì nó thúc giục bạn tiến lên, ép bạn không được dừng bước.”