The Soda Pop
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
08:43 - 18.12.2024
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Chân lý cuối cùng của cuộc đời này là: Tình yêu là sống và sống là tình yêu.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
18/12/24

Tình yêu Cappuccino




Saverio Costanzo là đạo diễn mà Vũ Văn Hạo thích nhất, thấy Liễu My cũng thích, anh càng phấn chấn, huống hồ mình lại đã nhận ân huệ của cô, đương nhiên không thể từ chối.
Vũ Văn Hạo là một người đàn ông rất có trách nhiệm, được người khác ủy thác nên từ sớm đã đến quảng trường, lúc đó cách giờ chiếu còn sớm, anh dễ dàng tìm hai vị trí cực đẹp.
Sau hoàng hôn, quảng trường đông dần, chỗ ngồi dần dần kín, ngay cả lối qua lại cũng ngồi kín người.
Anh tuy giả vờ chuyên tâm nghe nhạc, song lại cảm giác rõ ràng mọi người đang chỉ trích anh một mình chiếm hai chỗ, mặt anh như bị nướng nóng bừng lên.
Cuối cùng, anh chỉ còn cách cầm quyển sách đặt sang chỗ ngồi bên cạnh.
9h 30phút tối, sau khi phim đã chiếu, Liễu My mới vội vàng đến. Anh đứng lên, nhường chỗ ngồi cho cô, sau đó anh ngồi xuống mặtđdường bên cạnh ghế của Liễu My.
Trong lòng anh cảm thấy vui vì còn có mặt đường có thể ngồi.
Liễu My cười khoái chí, không từ chối và ngồi xuống ghế.
Đây là lần thứ hai anh gặp cô, vẫn ở quảng trường nước bạn, im lặng xem phim ngoài trời, dưới bầu trời đầy ánh trăng sao.
Lần này anh chú ý quan sát cô, cô mặc một chiếc gile bó màu cà phê sẫm, chiếc váy dài giống như hoa anh túc đang nở trong đêm, mái tóc dài đen dùng châm cài sau đầu, không trang điểm.
1h 30phút sáng buổi chiếu phim kết thúc, cô mời anh cùng đến quầy bar uống rượu. Hai người đi trên phố của Locarno, không thể tìm thấy một quầy bar nào còn mở cửa. Ngay cả siêu thị cũng đóng cửa, thậm chí không mua nối bia nữa.
Cuối cùng hai người đành về ngồi ở quầy bar của khách sạn nơi Liễu My ở.
Tửu lượng của anh không tốt, uống vài ngụm là hai má đã ừng hòng. Cô vừa uống vừa ngân nga, vẫn là bài hát Trung Quốc quen thuộc, khi ở nước ngoài nghe được thấy rất cảm động. Khi cô hát bài “Hoa nhài”, trong anh lại thấy mềm nhũn, đổ xuống cứng đờ như say rượu, có một cảm giác thoải mái dễ chịu.
Liễu My buông cốc, nhìn anh, nói: “Mình hôn nhé!”
Ánh sáng trong mắt cô giống vì sao trong đêm tối, trong giây lát, viễn cảnh đẹp giống như nước lũ trào dâng trong đầu anh.


Chương 1: Vạt áo xanh

Tôi run rẩy, quay đầu nhìn, là Vũ Văn Hạo. Bạn bè đã sợ hãi bỏ chạy toán loạn như khói, bỏ lại mình tôi.
Sự thất vọng
Giống như chúng ta trong đêm trắng kéo dài ngày mùa hạ,
Mắt im lìm,
Miên man trong một giấc mơ trắng.
Ngày 23 tháng 8 năm 2004, trưa ngày thứ hai tại Vũ Hán.
Tôi ra sân bay đón Vũ Văn Hạo “khải hoàn trở về”.
Vũ Văn Hạo cuối cùng cũng trở về trước ngày khai giảng.
Tôi và anh quen nhau gần ba năm. Năm đó anh đang làm nghiên cứu sinh, tôi mới là sinh viên đại học năm thứ hai. Anh là tiến sỹ trẻ nhất của khóa đó, tuấn tú, hoạt bát, “Diễn đàn nhân văn” trong Trường đặc biệt mời anh giảng dạy mấy chuyên đề. Mỗi lần anh giảng tôi đều đi nghe, thực ra tôi không phải là người chăm học mà chỉ là đi học để khám phá con người khá thú vị là anh; mỗi lần có học sinh gọi: “Thầy Vũ, thầy Vũ” là mặt anh lại đỏ lên, sau đó lại thật thà sửa lại: “Tôi họ Vũ Văn, không phải là thầygiáo.”
Mỗi lần khi thầy giảng xong tôi liền chen đến trước mạt anh nói: “Thầy Vũ, em có câu hỏi”, sau đó đắc ý nhìn mặt anh từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng, nghe anh uốn nắn, trong lòng thấy vui sướng.
Cứ vậy vài lần, mỗi lần anh đều không quên uốn nắn tôi “tôi họ Vũ Văn, không phải thầy”, sau đó mới bắt đầu nhẫn nại trả lời vô vàn vấn đề kỳ quái của tôi.
Tôi dựa vào đó đoán được anh rất cổ hủ nhưng rất đáng yêu.
Lần giảng cuối cùng, tôi như ngộ ra vấn đề, trong lòng mãn nguyện. Sau khi kết thúc bài giảng, trên đường về ký túc xá, tôi và vài người bạn đắc ý kể lại chuyện trêu chọc Vũ Văn Hạo. Đang lúc cao hứng, bỗng vang lên một tiếng gọi động trời “Ninh Khả!”
Tôi run rẩy, quay đầu nhìn, là Vũ Văn Hạo. Bạn bè đã sợ hãi bỏ chạy toán loạn như khói, bỏ lại mình tôi.
Hai mắt anh tức giận, đã tức đỏ cả mặt, chỉ là không biết nên bùng nổ như thế nào. Tôi sợ hãi, may là vẫn lanh lợi, nhân lúc anh chưa nói ra lời, chuồn thẳng luôn.
Từ sau lần đó, tôi đều cố gắng tránh tất cả những nơi anh có mặt.
Để tránh gặp trong sân trường, tôi từ bỏ những bộ quần áo màu mè có thể thu hút người khác, đi đứng rón rén như chuột ra ngoài ban ngày, chỉ dám mon men theo chân tường.
Năm đó qua đi, không thấy anh tìm tôi gây khó dễ, tôi cũng dần dần nới lỏng cảnh giác. Trong lòng nghĩ, người ta là nam tử hán, tính toán gì với mình chứ, có lẽ anh ta sớm đã quên lần đó, tôi chỉ là tự mình dọa mình mà thôi.
Lần thi đầu tiên cuối kỳ, tôi ngẩng cao đầu sải bước đến phòng thi, chút nữa thì ngã bổ nhào, thấy anh hiên ngang ngồi trên bục giảng, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi. Nhưng tôi biết nếu ánh mắt có sức mạnh thì trên người tôi sớm đã bị anh xuyên thủng thành n lỗ. Hai tiếng ở phòng thi, tôi ngồi trên ghế không dám động đậy, đầu không dám ngẩng lên, sợ bị “thầy Vũ” xử tội. Vì tội của tôi mà “thầy Vũ” mới đến tìm tôi!
Đương nhiên như tôi dự đoán, “thầy Vũ” không dễ dàng buông tha tôi, bảy môn thi, anh đều làm giám thị không bỏ sót một môn, mà còn nghiêm hơn cả giáo viên khác. Trong phòng thi có vài người quay cóp bị bắt, hại tôi sợ toát mồ hôi, từ nay về sau chẳng dám động vào ông thầy này nữa. Vài môn thi này còn mệt hơn là thi đại học, nhưng dù sao cũng vượt qua thuận lợi, “thầy Vũ” dù có nghiêm, chỉ cần tôi không tết tóc thì anh ta cũng chẳng thể nắm lấy.
Môn thi cuối sắp kết thúc, thầy đến trước bàn tôi, đưa tay gõ nhẹ lên bàn “thi xong ở lại.”
Tôi nghĩ, chạy không thoát rồi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, đến lúc đó mồm miệng khôn khéo một chút, xin lỗi thầy có thể thầy sẽ bỏ qua.
Đợi các bạn đi hết, tôi khép nép tiến đến bục giảng nói “Thưa thầy, trước kia là em không đúng, mong thầy tha thứ, sau này em không tái phạm nữa.”
Anh cười “tôi không phải thầy giáo, sao em chẳng bao giờ nhớ? Gọi là sư huynh nhé! Nhưng em có thể nói xin lỗi, tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào”.
Hôm đó, tôi giúp anh sắp xếp bài thi, anh mời tôi ăn cơm tối.
Hóa ra, từ lần đầu tôi hỏi anh, anh đã chú ý tới tôi, không ngờ tôi liên tiếp hỏi, mà còn nhiều lần không chịu sửa vẫn gọi anh là “thầy Vũ”, anh cảm thấy buồn buồn, còn ngấm ngầm tìm hiểu tên họ và lớp của tôi.
Hôm đó, gặp trên đường, anh muốn đuổi theo hỏi rõ, vừa đúng lúc nghe thấy tôi bù lu bù loa, đúng lúc đó nên vừa tức vừa hận, khóc cười không nổi. Còn làm giám thị không phải vì báo thù tôi.
Anh hỏi: “Ninh Khả, tôi thấy em rất thú vị, muốn làm bạn với em”, anh nói rất chân thành. Anh chân thành từ đôi mắt, lông mày; ánh mắt anh nhìn tôi chăm chú, tôi cảm thấy má mình nóng bừng, hai tai đỏ lên.
Ngày thứ hai bắt đầu kỳ nghỉ, anh đưa tôi ra bến xe. Trước khi xe chạy, anh trịnh trọng viết số điện thoại lên tay tôi. Anh còn cho tôi mượn một thẻ thư viện của bạn học cùng anh, để tôi cùng anh ra vào thư viện chuyên ngành cho người nghiên cứu sinh.
Anh thường đứng dưới ký túc gọi tôi: “Ninh Khả, Ninh Khả, ăn cơm nào”, hoàn toàn không giống tiến sỹ văn học nho nhã trên bục giảng. Tôi vào chỗ ở của anh giống như vào chỗ không người, cuối cùng anh cứ nằng nặc đưa chìa khóa phòng anh cho tôi.
Chúng tôi dần dần không thể rời xa nhau, tôi thỉnh thoảng về nhà, chưa đến ba ngày anh đã gọi điện giục “Ninh Khả, mau quay về, để anh một mình buồn chết” Học kỳ cuối năm thứ thư, vì tôi đạt thành tích xuất sắc nên được trường giữ lại học cao học, không cần tìm công việc, không cần thi. Anh càng có nhiều có lý do yêu cầu tôi ở bên anh, chờn vờn quanh anh. về sau anh cùng “sếp” làm khóa luận, ác độc hơn là giới thiệu tôi giúp việc chỉnh sửa tư liệu, bưng trà rót nước cho họ. Thời gian dài trôi qua, ai cũng biết được tình cảm của chúng tôi, “sếp” cũng thỉnh thoảng trêu: “Tiểu Ninh Khả đáng thương, không biết sao lại để Vũ Văn Hạo ăn hiếp!”
« Trang trước1234...50Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Bùn loãng cũng có thể trát tường
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Lần Đầu tiên Biết yêu
Chờ em lớn được không
Tình yêu Cappuccino
1234»
Bài viết ngẫu nhiên
* Mẫu đơn, xin đừng khóc
* Xin đừng buông tay
* Chồng ơi! Bắt máy đi. Vợ sắp phải đi rồi !
* Có ai đó nói là sẽ đợi…
* Đi bên em mãi nhé !
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1499726 (+6 - 0.000362s.)
.