19/12/24
Tình yêu Cappuccino
“Phải vậy không, là thật đúng không? Anh ấy cũng muốn đứa bé này sao?”
“Đương nhiên là thật! tin mình đi, Minh Huân nhất định sẽ là người chồng tốt có trách nhiệm, người cha tốt! Được rồi đừng để cậu ấy lo lắng, mau gọi điện cho cậu ấy.”
Hàn Minh Huân gật gật đầu, cầm điện thoại ra ban công.
Lúc này mới phát hiện George từ đầu đến cuối không nói nửa câu, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi gõ gõ trán cậu ta, trách: “Cậu bình thường không phải biết ăn nói lắm sao? Vừa nãy sao không giúp mình khuyên giải? Hại mình một mình nói khô cả họng!”
Goerge vẫn không lên tiếng, nhìn một lát, đột nhiên bước đến, hai tay nắm vai tôi, cúi thấp đầu nói bên tai tôi: Ninh Khả, làm sao giờ? Mình phát hiện mình thích cậu!” Tôi bất ngờ, đẩy cậu ta: “Đừng có dẻo miệng với tôi! Đi mà theo đuổi hoa khôi của cậu đi!”
Còn may là Hàn Văn Hinh không nhìn thấy, cậu ta từ ban công quay lại, trên mặt đã mỉm cười: “Cảm ơn các bạn, Minh Huân sẽ đến đón mình ngay lập tức. Anh ấy bảo mình nói với các bạn, hôm nay mời hai người đến ăn cơm, anh ấy tự tay nấu để cảm ơn các bạn”
8
Chưa từng có bữa cơm tối nào vui vẻ đến như thế.
Khang Minh Huân tự tay làm cá xào chua ngọt, canh Ran với cà và nấm, tôi làm trứng rim cà chua, ngay cả George cũng ra tay, làm món salad đơn giản nhất, tuy đều là món cơm canh bình thường nhất nhưng mọi người ăn rất vui, ngoài Hàn Văn Hinh không thể uống bia rượu, ba người chúng tôi uống hết vài chai bia.
Cho đến khi cơm canh sạch bóng, Khang Minh Huân trịnh trọng tuyên bố: Mai cậu ấy sẽ mời bạn học tham dự lễ kết hôn, sau đó họ sẽ mau chóng đăng ký kết hôn. Nghe tin này, chúng tôi đều cụm ly chúc mừng, chúc cho lễ kết hôn của họ.
Khi rời khỏi tổ ấm của họ đã là 11 h tối.
Trên đường nhỏ về trường, gió đêm thổi vào người, men bia bốc lên, tôi có cảm giác say say, bước chân loạng choạng. George kịp thời đưa tay ra đỡ eo tôi, để tôi không ngã.
Khi về đến cầu thang ký túc, tôi nói với George: “Hôm nay mình rất vui, cậu vui không?”
“Đương nhiên.” George đáp. Anh ta vừa nói vừa kéo tôi đến trước cửa phòng 307.
Tuy tôi loạng choạng nhưng dựa vào trực giác phát hiện đã đi sai hướng, liền đẩy tay cậu ta: “Cậu về ngủ đi, mình cũng cần đi ngủ rồi, chúc ngủ ngon!”
George từ phía sau kéo tay tôi, đẩy tôi vào tường, sau đó tiến đến, cúi đầu thấp nhìn tôi nói: “Ninh Khả, nghe này, mình thích cậu, đừng giả bộ không nghe thấy, được không?”
Nói xong lại tiến đến gần hơn, muốn hôn tôi.
Tôi trong phút chốc tỉnh hẳn, xoay đầu thật nhanh, đẩy cậu ta, muốn nói nhưng chẳng nói ra, bỏ lại cậu ta chạy về phòng 320.
Trong bóng tối ở cuối hành lang, có một người đứng lặng thầm, tôi nheo nheo mắt nhìn, là Văn Hạo! Chỉ thấy mặt anh không chút biểu cảm, không nói một từ, chỉ nhìn tôi. Hiển nhiên, màn vừa rồi đã bị anh thấy hết. Tôi muốn giải thích nhưng toàn thân không còn chút sức lực, chẳng biết nói gì, chỉ muốn ngủ một giấc, gạt bỏ tất cả những vui buồn của ngày hôm nay ra khỏi đầu.
Tôi cũng im lặng, cầm chìa khóa mở cửa.
Vào trong, bỏ giày cao gót. Văn Hạo lại đứng yên ở cửa nhìn tôi, không theo vào, từ đầu đến cuối anh không nói một lời. Tôi đi đến bên anh, kéo anh vào, đóng cửa.
Sau khi để anh ngồi xuống bên giường, tôi vội vàng vào nhà tắm thay đồ, tẩy trang, bận rộn chừng mười phút, trong lòng chỉ muốn mau chóng lên giường ngủ. Ai ngờ đợi khi tôi đã làm xong tất cả, đi từ phòng tắm ra, Văn Hạo đã không một lời bỏ đi.
Tôi biết anh giận, nếu là tôi cũng khó có thể chịu đựng. Chẳng quan tâm đến mệt mỏi lúc này, tôi khoác áo, đi giày, lao ra khỏi cửa ký túc trước khi ký túc đóng cửa.
Cửa sổ chỗ Văn Hạo là một khoảng tối như mực, tôi nhủ thầm: Anh vẫn chưa về sao? Đi đâu chứ?
Cho đến khi tôi dùng chìa khóa mở cửa, mới phát hiện anh đang ngồi im lặng trong bóng tối.
Anh quay đầu lại nhìn tôi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh trong lúc này, lại có thể cảm giác được nỗi buồn trong anh.
Tôi tiến đến ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: “Em rất mệt, mình ngủ nhé. Ngày mai, sáng mai em sẽ trả lời mọi thắc mắc của anh.”
Anh không nói gì, chỉ thở dài, ôm tôi, đặt nhẹ tôi lên giường, cởi giày, đắp chăn cho tôi, sau đó nằm bên tôi.
Tôi dựa đầu lên ngực anh, cảm giác hơi ấm và sự an toàn, không lâu sau cơn buồn ngủ kéo đến như mây đen giăng kín trời. Trong khi tôi mất đi ý thức, dường như nghe thấy tiếng thở dài của anh.
Tôi không ngủ sâu giấc đến khi trời sáng, 3, 4h sáng tinh dậy, đèn đường ngoài cửa sổ sáng chói, chiếu rọi tất cả mọi thứ trong phòng. Chiếc giường đơn này dành cho một người, tôi xoay người khiến anh cũng thức giấc.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, trong ánh sáng nửa tối nửa sáng chỉ thấy đôi mắt sáng của đối phương.
Lâu sau, tôi áp tay lên má anh: “Thời gian này anh gầy đi rồi.”
Anh nắm tay tôi, nắm thật chắc, vẫn không nói gì.
Tôi cười: “Anh đoán xem? Em sắp làm dì rồi! Tuy vẫn sớm. Đôi uyên ương trong lớp em, ngày mai, à không là hôm nay sẽ mời bạn bè ăn kẹo cưới.”
“Hả, em nói là…” Văn Hạo kinh ngạc cuối cùng đã lên tiếng.
“Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân, thật không ngờ. Thực ra họ đã sống cùng một khoảng thời gian… Lần này Hàn Văn Hinh có bầu.” Tôi kể qua cho anh toàn bộ sự việc, bao gồm lần đầu Hàn Văn Hinh đến tìm tôi, chúng tôi cùng cô ấy đi viện, cho đến khi quyết định giữ đứa bé và sự việc “mất tung tích” kinh hãi ngày hôm qua.
Vũ Văn Hạo im lặng lắng nghe cho đến khi tôi nói xong, anh mới mở miệng: “Khả Khả, em xem, họ đều dũng cảm kết hôn vì đứa bé, mình có nên công khai quan hệ không?”
Tôi chấm chấm vào mũi anh: “Họ bị ép buộc, nếu không vẫn bí mật! Chúng ta vẫn chưa đến bước đó.”
“Ai nói chưa đến! Cậu ta tên George Trần hả, tối qua anh đều nhìn thấy rồi! Nếu cậu ta biết quan hệ của mình còn dám làm phiền em không? Anh giờ không còn tâm trạng chuẩn bị bài, làm nghiên cứu khóa luận gì nữa, chỉ sợ em bên cậu ta!” Văn Hạo lo lắng nói.
“Anh không tin em sao? Là ai mấy ngày trước còn nói tin em?” Tôi giả bộ giận dỗi.
“Không phải không tin. là ghen. Em xem, bọn em ăn uống với nhau, vui vẻ còn bí bí mật mật với anh.” Văn Hạo tủi thân.
Tôi bật cười, Tiến sỹ mặt lạnh nhất trường lại nói ra những lời ai oán đó.
Vũ Văn Hạo vội chặn miệng tôi lại: “Đừng cười lớn tiếng thế, đang nửa đêm mọi người nghe thấy sẽ cho là có quỷ.”
‘Anh không phải luôn rất bận sao? Những việc nhỏ như vậy Tiến sĩ cũng có hứng thú tham gia sao?”
‘Đương nhiên rồi! Chỉ cần ở bên em, việc nhỏ cũng vui. Còn nữa chuyên đề của anh cơ bản đã hoàn thành rồi, “ừ đợi tin của nhà xuất bản mà thôi.”
“Vậy thì được, chúng ta công khai trong phạm vi nhỏ nhé! Lần sau đến chỗ Hàn Văn Hinh em đưa anh đi cùng, dù sao việc của họ hôm nay cũng công khai rồi! Nhưng việc họ đăng ký kết hôn, anh có thể nói giúp họ.”
“Em yên tâm đi, việc này tuyệt đối thành công! Hướng dẫn của họ là ai? Biết trò của mình thành vợ thành chồng rồi chẳng vui mừng quá chứ, sao lại phản đối.”
Vừa bàn bạc xong, nghi ngờ của mỗi người đã được giải tỏa, Văn Hạo cũng không còn phiền muộn nữa.
Tháng 5 đã là đầu hạ, tôi chỉ mặc một áo phông mỏng, tay anh đưa đến đâu khiến tôi có cảm giác tê tê đến đó, dường như dòng khí nóng đang chảy qua huyết quản. Mà nụ hôn của anh lên mặt, cổ, cánh tay tôi, lại từ cổ đến ngực, hơi thở của anh áp lên người tôi, người anh còn nóng bỏng hơn cả tôi, đã hơi hơi toát mồ hôi.