19/12/24
Tình yêu Cappuccino
Tuy tôi không tình nguyện nhưng lại hiếu kỳ muốn biết trong một tuần cậu ta biến mình thành như thế nào.
Chạy cùng cậu ta trên đường chạy cao su của trường, lúc đó mặt trời mới mọc, trong vườn trường vần còn sương mù chưa tan hết, đại đa số mọi người vẫn chìm trong giấc ngủ ngon. Trên đường chạy có vài người già cũng đang chạy bộ, còn có một nhóm người già đáng yên mặc bộ trang phục màu trắng tuyết, chuyên tâm tập Thái cực quyền.
Tôi hít sâu một hơi không khí của ngày mới, hét lớn: Sáng sớm đầu hạ thật đẹp!”
“Vậy nên cậu không trách mình kéo cậu ra đây chứ?”George vừa nói vừa chạy, tôi cũng chạy bám theo sau.
Chạy xong bốn vòng, cậu ta vẫn như chưa chạy, tôi đã thở hồng hộc, lưng toát mò hôi, xua xua tay, ngồi xuống thảm cỏ, không chịu đứng dậy.
Cậu ta cũng ngồi xuống.
Tôi hỏi: “Hoa hồng màu phấn hồng đều là ngày ngày chạy bộ để giữ thân hình thon thả à?”
Cậu ta cười: “Không phải. Nhưng thường xuyên vận động có thể giữ sức khỏe, mang lại cảm giác dễ chịu, tâm trạng cũng tốt lên, như vậy mới hẩp dẫn sự chú ý của người khác!” Cậu ta đứng lên, đưa tay ra kéo tôi: “Nào, đi ăn sáng! Sau đó mình dẫn cậu đi mua đồ, quần áo của cậu nên thay đổi.”
Tôi không cho là như vậy: “Quần áo của mình có gì không đúng? Áo phông và quần bò, ở trường mọi người đều mặc như vậy! Mình không thể mặc lễ phục tối đến trường?”
“Quần áo không phải không đúng, là người mặc có vấn đề. Áo phông và quần bò rộng như vậy. Oh, My God! Ở Mỹ, chỉ có phụ nữ trung niên béo nhất mới mặc! Đường cong trên cơ thể người con gái là đường nét đẹp nhất, cậu lại che giấu nó đi!” Nói xong cậu ta không quan tâm đến tôi, cứ vậy bước đi.
Hôm đó chúng tôi đi mua đồ, hoàn toàn có thể dùng từ “kinh hoàng” để hình dung.
Tôi mặc vô số bộ quần áo dưới sự tư vấn của cậu ta, mặc xong đứng trước gương để cậu ta đánh giá. Cuối cùng cậu ta chọn giúp tôi một chiếc áo dệt tay lỡ màu trắng, một chiếc váy chấm hoa màu trắng nền đen, bảo tôi mặc vào. Chiếc áo đó tôi vốn không muốn mua, vì nó quá bó, cổ lại khá thấp, tôi vừa đi vừa đưa tay chỉnh cổ áo.
Sau đó phát sinh một việc khiến tôi thật xấu hổ.
Khi chúng tôi đi qua quầy đồ nội y hàng hiệu, George thản nhiên cầm một chiếc áo ngực, nhìn cỡ, rồi nói với tôi: “Cậu mặc thử đi!”
Tôi cảm nhận ánh mắt của toàn bộ những người ở Plaza nhìn về phía tôi. Tôi đỏ mặt, cúi thấp đầu, cầm chiếc áo vào phòng thử.
Thật thần kỳ, tôi luôn tự nhận là “sân bay”, sau khi mặc chiếc áo đó lại nhìn thấy có đường nét. Từ ngực đến chiếc váy bồng dưới áo dệt quả nhiên nhìn thấy những đường cong hấp dẫn. Tuy vẫn còn chưa được gọi là “trên dưới phân rõ” nhưng đã đủ để tôi chỉ muốn ngắm mình trong gương. Cho đến khi cậu ta ở bên ngoài gõ cửa mấy lần, tôi mới bước ra khỏi phòng thử đồ.
Cậu ta nhìn tôi, đắc ý nói: “Mình nhìn thật chuẩn, cậu đúng là vừa cỡ này!” Khiến tôi chỉ muốn cho cậu ta quả đấm.
Nhưng lại có một việc khác tôi phải nói thầm với cậu ta: “Cái này đắt lắm, còn đắt hơn cả váy và áo vừa mua!”
Cậu ta gõ lên trán tôi: “ồ, bao nhiêu năm nay cậu làm con gái vậy à? Nội y là lớp da thứ hai của phụ nữ, đương nhiên phải đắt! Yên tâm đi, chiếc này mình tặng cậu!”
Tôi chặn cậu ta lại, mình tự tính tiền. Đồ bí mật thế này sao có thể đàn ông tặng? Nếu để Văn Hạo biết không biết sẽ thế nào?
Vốn cho là “người đẹp biến thân” đến đây là kết thúc, cậu ta lại kéo tôi đến quầy giày. Giày mùa hè đã được bày lên kệ, màu sắc tươi sáng, lung linh. Cậu ta nhìn đôi giày thể thao của tôi, tự chọn một đôi giày cao gót màu trắng đưa cho tôi.
Tôi vội lắc đầu: “Mình không đi được giày cao gót”
“Chưa từng mang sao biết không thể đi? Mau thử đi!”
Không ngăn nổi cậu ta, tôi chỉ còn cách tháo đôi giày thể thao ra, đi chiếc giày còn mới mùi da. Lúc đứng lên, mình như không chỉ cao hơn mà trong lòng cũng có cảm giác trước đó chưa từng có.
George kéo tay tôi, nói: “Thử đi vài bước đi!”
Giày cao gót tuy cao, nhưng đi lại không khó khăn như trong tưởng tượng đâu, mức độ thoải mái đương nhiên không thể bằng giầy thể thao nhưng sẽ chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể nhẹ nhõm mỏng manh hơn. Đến trước gương, ưỡn ngực, hai chân hơi khép lại, tôi không dám tin người trước gương là mình nữa, trưởng thành…. nữ tính.
George đứng sau tôi, kéo nhẹ, để tóc tôi thả xuống, dùng tay vuốt vuốt. Lời nói của anh giống như một câu thầnchú vang vọng trong tai tôi: “Ninh Khả, tin mình đi, cậu rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ người con gái nào mình từng gặp.”
Tôi tránh người qua một bên, cởi giày chuẩn bị thay. Lúc này cậu ta lại nói: “Đừng đổi! Mình trả tiền, không tặng nội y, tặng giày chắc không sao chứ!”
“Nhưng…”
“Đừng vậy, mình không phải bạn bè sao? Đừng từ chối. Mình một mình đến Trường Đại học W, cậu là bạn duy nhất của mình.” Nói xong cậu ta lấy thẻ tín dụng thanh toán.
Sau đó, cậu ta lại đưa tôi đi cắt tóc. Cậu nói với thợ cắt tóc, tóc tôi vừa đen vừa dày, không cần cắt sửa, thả tự nhiên trên vai sẽ rất đẹp, chỉ có tóc mái cắt thành tầng là được.
Cắt tóc xong, tôi đã hơi mệt, cậu ta lại hưng phấn kéo tôi đến quầy mỹ phẩm, tôi vội ngăn lại: “Mình không có nhiều tiền để mua mỹ phẩm, hơn nữa, cũng không cho phép cậu tiêu tiền nữa.”
George cười thần bí: “Ai nói bọn mình sẽ mua?” Nói xong không do dự kéo tôi đi.
Sau đó cậu ta nói với nhân viên bán hàng bằng giọng điệu rất lưu loát, cực kỳ nhẹ nhàng: “Chào cô, tôi muốn mua cho bạn gái một bộ mỹ phẩm. Tôi thấy cô trang điểm rất xinh, có thể trang điểm giúp cô ấy không? Trang điểm xinh, nhạt một chút, tự nhiên một chút như cô là được.”
Cô nhân viên bị hấp dẫn bởi lời ngon ngọt, vui vẻ đồng ý, sau đó bắt đầu bôi chát trên mặt tôi. George cũng bận rộn bên cạnh, luôn khoa chân múa tay, lại phát huy sở trường kể chuyện cười, trọc cô nhân viên vừa trang điểm, vừa cười tươi như hoa: “Ngài thật thú vị!”
Sau khi hoàn thành, George lại nhìn tôi với bộ dạng dò xét, sau đó gật đầu khen, giơ ngón cái lên về hướng cô nhân viên. Lúc này tôi mới có cơ hội ngắm mặt mình trong gương.
Rất đẹp, vẫn là tôi nhưng thay đổi rất nhiều. Khí sắc tốt hơn hẳn, ngũ quan cũng rất tinh tế, nếu trên đường gặp khuôn mặt này, tôi cũng sẽ phải ngước nhìn, mà trước đây tôi chưa từng nghĩ mình có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Tôi nghe thấy George nói với cô nhân viên rất đàn ông: “Cảm ơn cô. Chúng tôi lên tầng mua đồ, sau một tiếng nếu không mất phấn chúng tôi sẽ đến mua.”
Tôi nghĩ thầm anh chàng này thật khéo, rõ ràng đã bắt người khác trang điểm cho, còn đường hoàng rời đi, để người ta ôm hy vọng. Nhưng tôi cũng không có nhiều tâm tư tính toán những điều này, hôm nay tôi cảm thấy rất vui, mỗi khi đi qua gương tôi đều ngắm mình trong gương.
George không nhịn nổi cười ra tiếng: “Mình mới phát hiện, cậu lại tự yêu bản thân mình đến vậy! Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ khi mình thấy mình xinh đẹp, tự tin, mới có thể hấp dẫn được người khác! Được rồi, giờ bụng mình đói rồi, bọn mình đi ăn nhé!”
Vì George rất nhớ vị cay của món cay Tứ Xuyên nên chúng tôi tìm một nhà hàng Tứ Xuyên gần đó. Cậu ta ăn rất nhiều, lần đầu tiên tôi lo lắng sợ ăn quá cay sẽ mọc mụn, chỉ ăn vài miếng rau.
Ăn xong tôi tranh trả tiền. Cậu ta cũng không để ý, đế tôi uống trà trước đợi, nói là đi phòng vệ sinh.
Ai ngờ cậu ta đi gần hai mươi phút, tôi cảm thấy rất lo, hay cậu ta lại bị đau bụng? Chỉ thấy cậu ta thản nhiên từ ngoài bước vào, trên tay còn xách một túi giấy lớn.