Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng - Chương 1 - 5
Âu Dương quay đầu lại nhìn nàng, mắt hơi nheo lại, trong đôi tròng mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ : ” Cậu xem lại cái vẻ sinh long hoạt hổ của cậu đi, cái loại tiểu phẩu mổ ruột thừa này mà thủ thuật thấp nhất trong các loại giải phẩu…” Nàng ta vừa nói vừa giơ ngón út lên làm bộ : ” Mới nhỏ xíu như vậy, nếu sau này gặp phải vết thương lớn hơn thì cậu làm sao ? Mình thấy có khi người ta sau một đêm tỉnh lại bị mất một thận chắc phải đi báo cảnh sát mất.”
Diệp Khinh Chu bị chế giếu không phản đối được, hồi lâu mới nghẹn được một câu : ” Cho dù nhỏ thì nó cũng là giải phẫu mà …”
” Thầy thuốc nói rồi, cậu không thể ăn những thứ nhiều dầu mỡ, phải ăn đồ nhẹ một chút, kiểu như hoa quả gì đó…” Âu Dương bĩu môi nói.
” A a a … thật vậy sao ?” Diệp Khinh Chu mắt sáng quắc như sao vội hỏi.
” Đúng” Âu Dương trả lời …” Nhìn lại cậu đi, phân chuột còn lớn hơn lá gan của cậu nữa..”
Diệp Khinh Chu bị đâm thẳng vào chỗ đau, hình như hiệu lực của thuốc tê đang dần dần tán bớt, nàng bắt đầu cảm giác được vết thương dần tê dại.
Âu Dương vò đầu nói : ” Bất quá vị bác sĩ mổ cho cậu kia cũng thật mạnh mẽ nha..” Nàng bắt đầu kể loại đoạn tình tiết trước khi giải phẫu : ” Thật đáng khen ngợi nha, kiểu thái độ như lão ta còn có thể làm thầy thuốc, không chừng nếu người bệnh hôn mê trong lúc làm thủ thuật, khéo hắn cầm một đao chọc thẳng vào mông người ta mất…”
” Phì.” Diệp Khinh Chu cũng phá lên cười, dường như quên mất mình đang nằm bệnh, cũng may thuốc tê chưa tan hết, nàng vẫn có thể cười được mấy tiếng, Âu Dương liền nói tiếp : ” Có biết loại đàn ông nào mà mình không thể kết giao không ? Đứng hàng đầu chính là bác sĩ, hắn có thể rõ ràng thân thể của cậu hơn chính cậu, thử tưởng tượng coi, hai người đang xxoo hừng hực, đột nhiên hắn nói một cách thản nhiên : ” Em yêu, anh cảm thấy tử cung của em có vấn đề, hình như bị viêm một chút…”
” Ha ha ha ha ..” Diệp Khinh Chu lại tiếp tục lăn ra cười một lần nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bật mở, một thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng truyền tới : ” Thứ nhất, sau khi giải phẫu không được cười to, thứ hai, tôi không phải bác sĩ phụ khoa, vị tiểu thư bệnh nhân đáng yêu ơi, ruột của cô vẫn lành lặn chứ ?”
Diệp Khinh Chu và Âu Dương lập tức im bặt, xấu hổ nuốt nước miếng, người vừa tới mặc áo blue trắng tinh, đôi tròng mắt dưới cặp kính không gọng lộ ra vẻ lạnh lùng, anh tự tháo khẩu trang xuống, bỏ vào túi áo khoác, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.
Nếu không phải nàng vừa mới trải qua giải phẫu, nếu không phải nàng đang ở lầu bốn, Diệp Khinh Chu nhất định sẽ leo cửa sổ nhảy ra ngoài, đương nhiên điều kiện đầu tiên là nàng có … lá gan của Âu Dương.
Bởi vì … người đó là Kiều Lạc.
Chương 2
Kiều Lạc rất cao, nhưng không gầy,
vóc dáng cân đối, lại có loại phong độ của người trí thức, mái tóc nâu ngắn hơi
rủ xuống che đỉnh tai, đuôi lông mày hơi nhíu lại, mắt phượng dài đa tình, kính
mắt không nhiễm chút bụi, sống mũi cao thẳng, miệng mỏng hơi mím chặt lại, khóe
miệng luôn nhếch lên cao ngạo, áo blue trắng không cài kín khuy cổ, lộ ra áo sơ
mi kẻ ô vuông màu lam nhạt bên trong, anh bước tới gần giường của Diệp Khinh
Chu, duỗi tay phải ra cầm lấy phiếu khám bệnh treo ở cuối giường, trên cổ tay lộ
ra chiếc đồng hồ mạ vàng sáng bóng, tay trái lấy ra một cây bút từ trong túi áo
blue, viết lia lịa trên giấy một số thứ gì đó, những móng tay cắt gọn ghẽ sạch
sẽ.
Đúng là Kiều Lạc, anh vẫn không
thay đổi chút nào, vĩnh viễn là đôi tròng kính sạch sẽ, khóe miệng hơi nhếch
lên, móng cắt cụt, áo sơ mi kẻ ô, đồng hồ mạ vàng và… viết bằng tay trái.
Hai tay Diệp Khinh Chu nắm chặt
lại run run giấu dưới ga giường, nàng đột nhiên cảm thấy, tự nhiên thuốc tê bay
sạch từ lúc nào ? Nhất định là Âu Dương không nhét đủ tiền lì xì cho y tá gây
mê.
Vốn Âu Dương tưởng rằng sau khi
Diệp Khinh Chu gặp phải vị bác sĩ chính quản lý sự sinh tử của mình, nhất định
nàng sẽ xin lỗi lia lịa, sau đó điên cuồng nhét phong bì, ai ngờ nàng ta lại ngẩn
ra, sắc mặt trắng bệnh.”Này…”Nàng thò tay ra chọc nhẹ Diệp Khinh Chu một cái.
“Gì ?”Diệp Khinh Chu tỉnh lại,
tranh thủ thời gian cúi gằm mặt xuống, con mắt hơi đảo liếc qua về phía Kiều Lạc,
anh vẫn chăm chú viết cái gì đó, chẳng lẽ … trước mắt Diệp Khinh Chu mặt trời
như chói rạng, chắc mình đúng là con gái lớn lên thay đổi không ai nhận ra, Kiều
ác ma kia không nhận ra nàng. Nghĩ vậy, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên
thành một nụ cười ngây ngô.
“Khụ.”Kiều Lạc đang đứng ở cuối
giường ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khinh Chu đang chúi đầu vào ngực,
trong thanh âm bao hàm sự vui vẻ : “Thứ nhất, mặt cô vẫn không thay đổi, thứ
hai… “Anh giơ tờ phiếu trong tay lên : “Trên cái này có tên của cô, Diệp Khinh
Chu.”
“….”Diệp Khinh Chu ngẩng đầu,
khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ năm nay nàng cần mua thêm một loại bảo hiểm
nhân thân nữa sao, cái bản sự đọc được suy nghĩ của người khác của người này vẫn
vô địch như trước đây sao.
“Hai người biết nhau sao ?”Âu
Dương đột nhiên hiểu ra.
“Không, không biết….”Diệp Khinh
Chu vội vàng xua tay, nếu có thể, nàng tình nguyện chấp nhận rằng mình không phải
là người để chứng minh, nàng và Kiều Lạc thuộc hai chủng tộc khác nhau, hoàn
toàn không có khả năng quen biết nhau.
Có điều Diệp Khinh Chu muốn phủ
nhận quan hệ, nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy, Kiều Lạc nhấc
tay lên đẩy nhẹ gọng kính, đáp : “Tôi là anh trai của cô ấy.”
“Sao sao sao ?”Âu Dương chớp mắt
lia lại, chỉ tay vào biển tiên đeo trên ngực trái của Kiều Lạc : “Không phải
anh họ Kiều sao ?”
Diệp Khinh Chu biết sự tình đã
phát triển tới mức không thể vãn hồi lại được, tinh thần suy sụp, nhân sinh mười
việc thì có tới tám chín việc không như ý, trời không thể không có phong vân,
người cũng tránh không nổi họa phúc.
“Anh ấy đúng là anh trai của
mình.”
Một kẻ họ Diệp, một kẻ họ Kiều,
nhưng đúng là anh em, thật đúng là mừng phát khóc.
Nguyên nhân rất đơn giản, sau
khi Diệp Khinh Chu được mười tuổi đã theo mẹ tới nhà họ Kiều, lúc đó đột nhiên
nàng lại có thêm một người anh trai lớn hơn mình hai tuổi, bắt đầu từ giờ phút
đó, vở kịch cô bé lọ lem thời hiện đại bắt đầu trình diễn, có mẹ ruột ân cần,
có bố dượng thiện lương, có điều lại thừa ra một vị anh kế…
“Oa… Cậu có anh trai sao !”Âu
Dương vô cùng kích động khẽ cảm khái : “Lúc mình còn nhỏ cũng thực hy vọng có
được một người anh trai, mỗi lúc mình đánh nhau sẽ giúp mình ra mặt. Giúp mình
đánh sạch đám tiểu hài tử xung quanh, làm lão nương ta trở thành một vị bá
vương .. ha ha ha..”
“…”Diệp Khinh Chu khẽ đặt tay
lên trái, cái này chỉ là ảo tưởng của thời thiếu nữ đầy hoa mộng, không, phải
nói là không tưởng. Nàng thực muốn hô to lên, có điều nàng không thể, bởi vì
nàng chỉ là một kẻ nhút nhát yếu đuối.
Nhớ lại lúc nàng chuẩn bị vào
nhà họ Kiều, nàng cũng nghĩ như vậy, trước đó mẹ nàng đã nói với nàng, nhà chú
Kiều kia có một người anh trai nghe nói rất hiểu ý, thành tích học tập rất tốt,
có một người anh trai như vậy, Diệp Khinh Chu thầm nghĩ, mình có thể mang ra
khoe với người khác.
Cha mẹ li dị lúc cô bé còn rất