XtGem Forum catalog
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
18:29 - 08.05.2024
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Ngôn ngữ của tình yêu nằm trong đôi mắt.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
08/05/24

Đi qua những ngày mây xám



“Gửi tôi, đây là một lá thư có lẽ là dành cho chính mình, tự an ủi mình, động viên mình vượt qua tất cả.” Đây là dòng mở đầu cho cuốn nhật kí của Hà An, một cô gái với tuổi đời mới mười bảy. Hà An là một cô con út trong một gia đình ba chị em, từ nhỏ cô đã lớn lên trong vòng tay của ba và sự yêu thương từ mẹ. Cô có cảm nhận rằng thế giới này với cô là một màu hồng, ngoài ra không có màu khác. Cứ thế cô lớn lên, trưởng thành trong môi trường khá tốt, mẹ luôn yêu thương cô, ngoài ra cô còn có cả bà ngoại, người mang lại một thế giới trong tâm hồn cô thật sâu sắc, thật đẹp và thật lãng mạn. Cuộc sống với một cô bé mới lớn là thế, nhiều niềm vui, đầy màu sắc tươi sáng. Cô đã từng nghĩ cuộc sống như vậy với cô là mãi mãi, không có một ai có thể đánh mất, không có một ai có khả năng cướp nó đi từ tay cô.

Ngay từ lúc nhỏ, cô chẳng có mấy thiện cảm với người mà cô vẫn là ba. Từ cái ngày cô biết nhận thức thì đầu óc cô luôn bị nhòi nhét những tư tưởng không tốt về ba của mình từ mẹ. Mẹ nói với cô mẹ không yêu ba cô như cô vẫn thường nghĩ, mẹ cảm thấy muốn rời bỏ ba cô một cách không thương tiếc. Nhưng đời đâu như ta mơ, càng bị nhồi nhét cô càng cảm thấy thương ba nhiều hơn. Dù lúc đầu tinh thần cô cũng phần nào bị lay động vì những trận mưa dầm từ mẹ. Cô đã từng nghĩ ba mình là một người ba vô trách nhiệm, không yêu mẹ, thương con như cô đã từng thần tượng. Cô đã từng nghĩ rằng làm sao mẹ phải sống với cái cảnh đầy trái ngang và bất công như thế này.

Mẹ từng nói với cô cuộc sống của mẹ khi về nhà chồng đó là “nước mắt chan cơm” Tuy ngày xưa cô còn nhỏ, cô không hề biết nước mắt chan cơm là như thế nào chỉ gần đây thôi cô mới biết cái cảm giác đó qua lời của bà ngoại. Từ đó cô không chỉ ghét ba mà còn ghét cả bà nội và cô mình, trong cái đầu óc non nớt ấy nghĩ rằng bà nội đã nhẫn tâm ngoảnh mặt với mọi nổ lực của mẹ cô, còn cô của cô luôn là người có thành kiến với mẹ mình. Thật tội nghiệp cô bé, chỉ mới sáu bảy tuổi đầu đã bị những tư tưởng của mẹ làm cho cô có những suy nghĩ sai lệch về ba của mình.

Cô tỏ ra ngang ngược hơn với ba và thậm chí là không nghe lời ba nói bất chấp là đúng hay là sai. Có nhiều lần cô từng nghĩ, tại sao mình phải nghe lời một người mà không quan tâm mình. Từ nhỏ đến giờ khi mình bệnh ba có quan tâm mình hay không? Ba có hỏi thăm mình một tiếng nào hay không? Hoàn toàn không? Đâu phải ba không biết từ nhỏ sức khỏe của cô không tốt đâu nhưng ba nào có một lời quan tâm nào đến cô, những lần cô bệnh vào bệnh viện cao lắm là ba chỉ ghé vào, nhìn cô một lát là đi. Những lúc ấy cô từng nghĩ cô có phải là con ruột của ba hay không mà tại sao ba lại đối xử với cô như vậy. Mâu thuẫn vô cùng trong cái đầu nhỏ bé ấy có vô số những câu hỏi được đặt ra liên tục, những thắc mắc cứ thi nhau mà trỗi dậy.

Thế nhưng cuộc sống không bất công với bất cứ ai, nhất là với Hà An, vì cô bé có được bà ngoại, bà như một bà tiên luôn xuất hiện giải quyết cho cô mọi vấn đề gút mắc. Bà luôn là người nhẹ nhàng, từ tốn mà kiên nhẫn gỡ từng nút thắc trong lòng cô. Bà đã nói với cô rất nhiều thứ khiến cô cảm thấy ấm lòng hơn, biết yêu thương hơn và biết mở lòng ra với mọi người đặc biệt là với ba mình. Bà nói:” Không một người ba người mẹ nào là không thương con cái của mình cả. Nhưng tùy vào cách mà người ba người mẹ đó thể hiện thôi con à. Ba con không nói ra bằng lời, không thể hiện bằng hành động, nhưng biết đâu ba con lại quan tâm con bằng một cách khác thì sao? Con hãy nhớ không có người ba nào hoàn hảo nhưng cách mà những người ba yêu thương con luôn là hoàn hảo nhất, con nhé!

Thế đấy, Hà An đã lớn lên trong sự mâu thuẫn vô cùng giữa mẹ và ngoại, một bên thắc gút còn một bên lại mở gút làm lòng cô rối loạn vô cùng, đó cũng chính là lí do tại sao từ nhỏ cô đã ít nói chuyện với người, ít tiếp xúc với người khác, với cô chỉ có duy nhất một nơi để trở về đó là bà ngoại. Mỗi khi cô cảm thấy yếu lòng, cô cảm thấy mất lòng tin nhất thì cô chỉ biết về và xà vào lòng ngoại, được ngoại âu yếm, vỗ về và giải đáp hết tất cả những mâu thuẫn trong lòng cô. Cô thấy cuộc sống này vẫn còn ưu ái với cô lắm khi bên cạnh cô vẫn còn có bà, một bà tiên hiền dịu bước ra từ trong thế giới cổ tích.

Nhưng đời đâu như là mơ, Hà An điếng hồn, thậm chí cô không tin vào tai mình, không tin vào cái gì đó gọi là sự thật trên cuộc đời này khi cái ngày đó đến với cô. Bà mất, Hà An đón nhận cái tin đó một cách đầy đau khổ. Ngày hôm đó, nắng vẫn soi sáng, mây vẫn bay, gió vẫn thổi, thế nhưng trong mắt cô giờ đây mọi thứ dường như đứng yên lại mãi mãi vì giờ đây bên cô đã mất đi một người mà cô yêu quý nhất, mất đi một người luôn bên cạnh cô. Giờ đây, cô còn biết tin vào ai để mà chia sẽ, giờ đây cô biết tin vào ai để có thể xà vào lòng mà khóc nức nở đây chứ, đúng, không có ai cả, không còn một ai cả. thần chết đã cướp bà đi như cướp đi tất cả mọi điều trên thế giới này. Có lẽ thần chết ganh tị với một bà tiên như bà nên muốn cướp bà đi mãi mãi.

Lần đó, Hà An đã khóc sướt mướt, lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên trong mười năm đầu đời của mình, Hà An cảm thấy lòng mình trống trãi và lạc lỏng như vậy. Cô cảm thấy cái cây to luôn cho cô bóng mát đã bị một ai đó đốn ngã, cô thấy bước chân mình lạc bước trên con đường đời, cô muốn có ai đó khuyên nhủ cô, cô muốn có ai đó dẫn dắt cô đi đúng đường, nhưng bây giờ làm gì còn ai nữa cơ chứ. Mẹ ư, là người chỉ cho cô những hiềm khích về ba, những cơn mưa dầm của mẹ chỉ làm lòng cô rối thêm chứ không hề tháo bớt đi một mối rối nào trong lòng cô cả. Ba ư, từ nhỏ đến giờ có bao giờ cô nói chuyện với ba đâu chứ, có bao giờ một lần cô ngồi lại để nói cho ba nghe những gì mình nghĩ đâu chứ. Hai chị gái ư, đó là người mà từ nhỏ cô đã cảm thấy mình chỉ là người dư thừa, cô buồn, cô vui, cô cảm thấy ra sao hai người chị của cô cũng chẳng quan tâm. Lúc nào cũng vậy, hai người chị của cô chỉ cho cô là con nít không có buồn phiền không có lo lắng. Chỉ có họ mới có tâm sự mà thôi chứ cô là một đóa hoa vô ưu thì làm gì có buồn phiền chứ. Như vậy cô biết nói chuyện với ai bây giờ, bà mất, quanh cô không có lấy một người đáng tin để giải bày tâm sự, cô phải làm sao đây chứ?

Thế rồi từ đó, chính vì buồn, vì đau lòng nên cô quyết định khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn. cô tự nhủ với bản thân rằng mình không được khóc vì cô cho rằng nước mắt là thứ thể hiện cô là một con người yếu đuối. Cô tự nhủ cô phải vững vàng lại bước chân của mình, tự trong tìm thức cô vẫn tin ở một nơi nào đó, bà vẫn dỗi theo cô, nên cô không cho phép mình gục ngã, không cho phép mình khóc, không cho phép mình yếu đuối giữa cuộc đời này. Chính vì vậy cô trở nên vô cảm hơn với cuộc sống của mình, không một ai làm cho cô cười thật sự cũng chẳng một ai có khả năng làm cô rơi nước mắt. Người nhà, nhất là mẹ cô luôn nói cô bị trầm cảm, nhưng chính vì ai mà cô như vậy chứ, chính vì ai mà cô trở nên như ngày hôm nay khó tính, ít nói, khó gần như thế này. Đó là lỗi tại ai?
Đi qua những ngày mây xám  - ForLam.Wap.Sh
Đi qua những ngày mây xám


“Thà không đặt niềm tin vào bất cứ ai còn hơn đem phân phát nó đi để nhận lấy đau thương. Tôi ơi, nhiêu đó thôi là đủ rồi nhé, hứa với lòng sẽ không buồn, không khóc nữa, tập chấp nhận như những gì bà đã nói, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.” Hà An tự an ủi mình và lại tiếp tục bước đi trên con đường dài dằng dặc của cô đã chọn ở phía trước. Mỗi ngày khi thức dậy, cô chăm chút cho mình từng chút một, từ quần áo, đầu tóc, giầy dép tất cả đều được cô chú ý tới một cách tỉ mỉ. Người khác nhìn vào, có thể nói cô ngựa, nói cô chưng diện, có thể ai cũng đánh giá cô là một cô gái thích chưng diện nhất. Nhưng đâu có ai có thể hiểu rằng, cô cố ý chăm chút cho mình từ vẻ bề ngoài là vì không muốn mọi người nhìn thấy cô thất vọng mà quên đi bản thân mình. Đặc biệt cô chăm chút kĩ nhất vẫn là gương mặt của cô, nụ cười của cô. Hà An cố gắn sửa soạn nụ cười của mình một cách đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
12Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Mẫu đơn, xin đừng khóc
Xin đừng buông tay
Chồng ơi! Bắt máy đi. Vợ sắp phải đi rồi !
Có ai đó nói là sẽ đợi…
Đi bên em mãi nhé !
1234...293031»
Bài viết ngẫu nhiên
* Mẫu đơn, xin đừng khóc
* Xin đừng buông tay
* Chồng ơi! Bắt máy đi. Vợ sắp phải đi rồi !
* Có ai đó nói là sẽ đợi…
* Đi bên em mãi nhé !
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1423650 (+48 - 0.000192s.)
.