XtGem Forum catalog
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
08:36 - 15.03.2025
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Chân lý cuối cùng của cuộc đời này là: Tình yêu là sống và sống là tình yêu.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
15/03/25

Cô Vợ Xinh Đẹp Của Tôi Full



n thế Xin lỗi, thuê bao này hiện giờ không liên lạc được. Sau khi nàng nghe câu nói máy trả lời, nước mắt nhanh chóng tràn mi. Nàng treo điện thoại lên, vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt vừa tự nói với mình, A Chấn chắc chắn sẽ không có việc gì. Nhưng mà không quá hai giây, cái đầu nhỏ lại miên man suy nghĩ, nhịn không được nghĩ, nếu hắn không có việc gì thì phải sớm gọi điện thoại về nói với nàng chứ? Hay là bị tai nạn xe? Hay là giờ hắn đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện? Hay tệ hơn nữa, người hắn đầy máu, đang nằm ở ven đường ven đường nào đó mà không có người nào thấy? Tiếng đồng hồ trên tường điểm mười giờ, rốt cuộc Tĩnh Vân không thể chờ được nữa. Nàng lau nước mắt trên mặt, đứng dậy mặc áo khoác, cầm ví chuẩn bị đi ra ngoài, trực tiếp tới tổng bộ Phi Ưng tìm hắn. Nhưng nàng vừa mới mở cửa ra thì lại thấy xe Giang Chấn đang chậm rãi tiến vào. Tĩnh Vân đứng yên tại chỗ, tay nắm chặt cửa, nhìn trừng trừng vào cái xe đang chậm dừng lại, người trên xe bước xuống. Nàng không dám nháy mắt, chỉ sợ nếu mình nháy mắt thì Giang Chấn trước mắt sẽ biến mất. Tay hắn, chân hắn, ngay cả đầu của hắn vẫn nguyên vẹn, hoàn toàn bình yên vô sự, không một chút sứt mẻ, không một chút bị thương. Mặt nàng trắng bệch, hai mắt trừng hắn rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm, đột nhiên chân như mềm nhũn ra. Cảm tạ ông trời, hắn không có việc gì, hắn vẫn nguyên vẹn, một miếng da cũng không bị mất. Đôi mắt đen cúi xuống nhìn người ở bên cạnh như đang muốn ra ngoài. "Em muốn ra ngoài?" hắn hỏi. "Không, không có......" nàng hai chân mềm nhũn, nhìn hắn lướt qua mình, vào cửa, thay giày cởi áo khoác. Nàng cố gắng không để cho hai chân bủn rủn của mình làm ngã sấp xuống, đi ra phía trước giúp hắn lấy áo khoác, có chút không hiểu hỏi: "Anh nói về ăn cơm chiều mà, sao lại trễ thế?" Nghĩ đến bàn cơm đầy đồ ăn ngon, nàng hô nhỏ một tiếng. "A, đồ ăn lạnh hết rồi, để em đi hâm nóng giúp anh." "Không cần." Giang Chấn thần sắc mệt mỏi, đi tới phòng ngủ, không quay đầu trả lời. "Trong đội có một số việc, tôi ăn ở văn phòng rồi." Nàng đang treo cái ao khoác mà toàn thân cứng đờ, đuổi theo đi tới bên hắn. "A Chấn, anh ăn rồi?" "Ừ." hắn lên tiếng, tay còn đang vuốt cái gáy túi giấy để trên bàn. Tĩnh Vân há hốc mồm kinh ngạc. Bao nhiêu cảm xúc, lo âu, nóng ruột, bất an, sợ hãi, uể oải, bất lực, đã tích lũy cả tối nay bộc phát ra hết! "Anh nói anh sẽ về ăn!" nàng tức giận. "Nếu có việc, sao không gọi điện thoại về nói với em một tiếng? Để cho em ở nhà chờ, chờ mãi, anh có biết không, em lo lắng gần chết " Giang Chấn ngữ khí lãnh đạm. "Có gì mà lo lắng?" hắn đi vào phòng tắm, cởi quần áo, lơ đễnh cắt ngang lời của nàng. "Tổ Phi Ưng thành lập để ứng phó với mọi tình huống, tôi làm việc ở đó thì không có chuyện ngày nào cũng tan tầm đúng giờ đâu. Nếu có việc thì em có thể gọi điện tới văn phòng." Tĩnh Vân tức giận đến mức mọi thứ trước mắt đều hóa đen, nàng mang cơn đại hỏa theo hắn vào phòng tắm, nắm chặt tay. "Em không biết điện thoại của văn phòng chỗ anh." nàng cắn răng, gằn từng tiếng trả lời. "Anh suốt từ đó tới giờ không cho em số điện thoại. Em có thể gọi cho ai đây?!" Hắn khóa cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen, để cho nước ấm mát cơ bắp căng thẳng. Rầm rầm,trong tiếng nước, vang lên giọng của hắn. "Em có thể gọi tới tổng đài để hỏi." Tĩnh Vân cứng họng, trừng hắn nói không ra lời. Đúng là nàng không nghĩ tới có thể gọi cho tổng đài để hỏi, nhưng mà đó là do nàng đang lo lắng! Người đàn ông này chẳng những không để ý đến những lo âu của mà còn từ đầu tới cuối,còn cố tính gây sự với những lời quan tâm của nàng. Tĩnh Vân lại phát cáu lên. "Anh anh......" nàng tức giận dậm chân. "Quan trọng không phải là cái đó? Mà là, nếu anh không thể trở về sớm thì anh cũng phải gọi điện nói cho em một tiếng chứ!" Giang Chấn gội đầu, liếc nhìn khuôn mặt hồng đang tức giận, không có chút kiên nhẫn nói: "Em nói đủ chưa? Tôi làm việc cả ngày rồi mà không thể im lặng để cho tôi tắm rửa một chút à?" Mấy câu ngắn ngủn mà như một cái tát, tát mạnh vào mặt nàng. Mặt nàng trắng bệch ra, thở rút một hơi, muốn nén nước mắt vào trong, nhưng từng viên từng viên đã lăn xuống. Thế này là thế nào? Chương 7.2 Sưu tầm Nàng ở nhà làm việc chăm chỉ, nàng muốn lấy lòng hắn, cố làm một bữa tối thật ngon miệng cho hắn ăn. Nhưng kết quả, hắn chẳng những về trễ, mà còn không gọi điện về báo cho nàng, về đến nhà thì đối mặt với câu hỏi của nàng không xin lỗi lấy một tiếng, thậm chí làm ra vẻ không thể chịu đựng nổi! Kết hôn đã nhiều tháng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng khóc vì tức giận. Đứng dưới vòi hoa sen, Giang Chấn chau mày rậm, nhanh chóng xả sạch đầu, rồi tắm rửa, không thèm liếc nàng thêm cái nào nữa. Tĩnh Vân tức giận dậm chân, khuôn mặt đầy lệ hiên ngang bước ra khỏi phòng tắm, bước tới tủ đựng đồ, lấy cái túi xách màu hồng ra, đem quần áo, đồ đạc của mình vào. Im lặng rồi đi?! Được, hắn muốn im lặng, nàng sẽ cho hắn im lặng! Nàng thở phì lấy tay lau nước mắt, đem quần áo, kim khâu, búp bê vải, toàn bộ toàn đặt vào hành lý. Không đến một lúc lâu sau, Giang Chấn tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm. Hắn dùng khăn cuốn nửa thân dưới lại, rồi dùng cái khăn tắm lau khuôn mặt ẩm ướt. Đi vào phòng, hắn cũng đã nhận ra hành động của nàng, trong mắt hắn có chút ánh sáng, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại không hề thay đổi biểu tình. Một câu hắn cũng không nói, chỉ lạnh lùng bước qua nàng, lấy quần áo trong tủ ra thay. Nhìn thái độ bình tĩnh của hắn, khuôn mặt Tĩnh Vân hơi đỏ lên, trong lòng lại càng căm tức. "Em đi đây!" nàng ngồi trên giường, đem hành lý xếp đầy chặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ra tiếng uy hiếp. Giang Chấn vẫn không liếc nàng cái nào, coi như không nghe thấy, lấy túi giấy trên bàn ra, ngồi ở ghế đọc. Nàng lại nổi lửa, dùng sức tha hành lý ra ngoài, vừa đi tới cửa phòng, nhịn không được quay đầu liếc hắn một cái, ra tiếng lặp lại. "Em đi đây!" Vậy mà hắn vẫn không quay đầu, tay lại lật thêm một tờ. "Em thật sự đi đấy!" nàng mở cửa, khuôn mặt đỏ ửng, la lớn. Giang Chấn trước xưa vẫn như một, ngoảnh mặt làm ngơ với lời tuyên bố của nàng, mắt chuyên tâm nhìn vào tờ văn kiện trong tay. Thật quá đáng! Tĩnh Vân nổi giận đùng đùng, mang hành lý từ trong ra ngoài, dùng lực mạnh nhất, đóng sập cửa lại. Mọi thứ trở lại yên tĩnh. Ba giây sau, hắn lại lật thêm tờ nữa, cửa phòng ngủ lại bị mở ra. " Thối A Chấn! Em đi thật, đi thật đấy!" Hắn không đổi tư thế, không quay đầu, không mở miệng, đương nhiên lại càng không đứng dậy ngăn cản nàng. Nhìn lại bóng dáng lạnh lùng đó, nước mắt nàng lại chảy xuống. Rầm! Cửa phòng ngủ đóng sầm lại thật mạnh. Nàng mang hành lý đi, lau khô nước mắt trên mặt, thở phì hiên ngang bước khỏi cửa. Nàng gọi một cái taxi, rời khỏi nhà, tìm chị mình nương tựa. " Cái gì?" Phượng Đình to giọng hét. Tĩnh Vân ngồi ở trên sô pha, không tự giác được lùi về sau mấy tấc. "Trốn nhà rời đi?" Phượng Đình không dám tin gặng hỏi, đôi mắt to nhìn trừng trừng. "Chỉ vì anh ta không gọi điện về cho em mà em chạy đến chỗ chị, em có lầm hay không thế? Trốn nhà rời đi! Em giỡn chị sao, nếu có người đi thì phải là anh ta chứ, sao em lại phải đi " Vừa mới bước vào cửa nhà chị cả, Tĩnh Vân còn chưa kịp giải thích rõ ràng đã bị chị cả đón đầu trước, mắng cho nàng một trận, nàng thấy ủy khuất, nước mắt không nén được, rơi xuống. Phượng Đình nhìn nàng lắc đầu mạnh. "Khóc cái gì mà khóc? Sao mà tôi có thể sinh ra một đứa em ngốc như vậy hở trời?" "Chị, em không phải do chị sinh ......" Tĩnh Vân khóc nghẹn, thút thít nói. "Đến giờ này rồi mà em còn tìm lỗi trong lời của chị hả?" Phượng Đình hai tay chống vào eo, khuôn mặt diễm lệ nhỏ nhắn tràn đầy tức giận. "Nếu không phải em ngốc ngay lúc đầu đã để cho anh ta ăn s
« Trang trước1...2122232425...27Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Yêu thương đi lạc
Này anh! Tôi không phải là ôsin Full
Hợp đồng yêu
Trả lại anh hạnh phúc
Nhỏ Là Đặc Biệt
1234...111213»
Bài viết ngẫu nhiên
* Mẫu đơn, xin đừng khóc
* Xin đừng buông tay
* Chồng ơi! Bắt máy đi. Vợ sắp phải đi rồi !
* Có ai đó nói là sẽ đợi…
* Đi bên em mãi nhé !
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1645030 (+182 - 0.000282s.)
.