08/05/25
Chờ một tia nắng
Biết rồi sao.
Hai tay Linh Như nắm chặt lại, cô bạn nhỏ cúi thấp đầu, bất giác cắn chặt môi, rất đau. Từng cơn gió lạnh lùa qua, len lỏi vào trong lớp áo mỏng.
Rất lạnh…
“Cậu có ghét tớ không?” Cô ngẩng đầu lên, cố đè giọng mình xuống, nhỏ như chỉ muốn nói cho riêng bản thân mình nghe.
Quân sừng sờ nhìn Linh Như, cậu cứ nghĩ phản ứng đầu tiên của cô bạn thân sẽ là gay gắt phủ nhận tất cả hay quanh co chối biến, nhưng thứ cậu thấy chỉ là đôi mắt màu cà phê buồn man mác… như thể đang lo sợ sẽ mất đi điều gì đó quan trọng.
Quân bất chợt ôm lấy người đang run rẩy trước mặt mình: “Nghe này, tớ không ghét cậu, không bao giờ, cậu biết mà. Cho nên…dừng lại nhé.”
Linh Như dựa vào Quân, cậu ấy rất cao. Vai cô run run, nước mắt rơi rất nhiều.
Quân cảm thấy được cái lạnh lạnh, ướt ướt một mảng áo trước ngực mình, nỗi buồn như len vào tận sâu trong tim cậu giống như nước lạnh đang chảy sâu vào những khe đá nhỏ. Quân siết chặt vòng tay của mình hơn. Vòng tay không rộng nhưng ấm áp.
“Cậu ấy sẽ tha thứ cho tớ chứ, đã đến bước này rồi, tất cả những việc xảy ra với cậu ấy là tớ làm, tớ… xấu xa… Tớ muốn cướp Khiêm của cậu ấy.” Lời nói của Linh Như đứt quãng, giọng nghẹn ngào.
Thời gian qua cô đã hoang mang rất nhiều…
Quãng thời gian đó nếu không có Quân chắc Linh Như đã đánh mất tình bạn suốt bảy năm gắn bó. Nếu không có Quân chắc cô cũng không đủ can đảm để dừng lại. Lúc đó cả hai giống như hình với bóng. Đôi khi cô hứng chí lên hỏi cậu ấy: “Cậu sợ tớ tiếp tục làm việc xấu hay sao mà lại cứ bám riết thế.”
Quân nheo mắt nhìn cô: “Vớ vẩn, tớ cần cậu trông chừng để không chạy đến… đấm vào mặt Khiêm.” Cậu ấy cười vang lên. Rất dễ thương.
Linh Như cũng không nhớ mình hết thích Khiêm từ khi nào, đối diện với cậu ấy không thật thân thiết như trước đây nhưng ít nhất thì cả bốn người vẫn là bạn thân.Chí ít thì Ngọc và cô vẫn thân thiết ngay cả khi cậu ấy biết tất cả và chưa bao giờ cô ấy có ý định cho Khiêm biết chuyện này, nó sẽ làm cô và Khiêm khó xử, cô ấy đã nói như vậy. Ngọc là người bạn tốt mà cô may mắn có được. Đó là những ngày tuổi trẻ ích kỉ nhất của Linh Như, nhưng cô chưa bao giờ hối hận.
Chủ nhật cuối tuần lặng lẽ trôi đến, nhanh như thể đang thúc giục một điều gì đó đang nhen nhóm trong suy nghĩ của cô. Một tuần không dài cũng cũng chẳng quá ngắn, là khoảng thời gian đủ đề bất cứ ai cũng có thể đưa ra một quyết định quan trọng trong cuộc đời.
Linh Như đi theo cô gái phục vụ đến một căn phòng phía trên lầu hai của quán kem. Hành lang màu nâu nhạt nhẹ lướt qua trước mắt, cô vẫn thường đến đây gọi một ly kem hoặc một tách capuchino và nghiêng người áp đầu vào bức tường ấm áp nhẩn nhơ cả buổi chiều vào những ngày thứ bảy hoặc chủ nhật mỗi tuần, chỉ có một mình… và để nhớ một người.
Cô bước vào phòng, ánh đèn trắng bao phủ lên cả căn phòng. Linh Như theo thói quen nhìn về góc bàn quen thuộc, cô nhìn thấy bóng lưng Quân cùng một người con gái khác nữa. Ngọc và Khiêm vẫn ngồi cạnh nhau ở chỗ cũ, nhưng Quân và cô thì không, vì chỗ trước đây cô thường ngồi giờ đã có Catherin.
Rèm mi Linh Như khẽ rủ xuống. Đâu phải chỉ có bốn người. Dù đoán đã trước sẽ như vậy, nhưng cô vẫn thấy đau nhói, ánh mắt nặng nề như những mảng màu tối u sầu.
Cô bước nhanh đến, đẩy chiếc ghế còn lại ra và đối mặt với bức tường màu café quen thuộc: “Tớ đến rồi.”
“Gặp được cậu thật khó.” Quân vừa càu nhàu vừa cười đùa. Nhưng mà cô chẳng thấy vui tí nào.
Bức tường màu nâu đối diện trước mắt Linh Như bỗng chốc thật lạnh lẽo. Trước kia cô thường đến đây và giành chỗ ngồi sát vách, luôn luôn dựa lưng vào tường lười biếng ăn từng thìa kem, thỉnh thoảng nhoài sang ăn tranh trong ly của Quân. Khi đó cậu ấy nhăn mặt kí đầu cô một cái nhưng lại vẫn vui vẻ xích ly kem của mình sang gần chỗ cô hơn..
Linh Như cúi đầu nhìn cuốn menu cố ý tránh ánh mắt của Quân đang nhìn mình. Đối diện với đôi mắt sâu hun hút đó sẽ làm cô bối rối.

Chờ một tia nắng
“Anh chị cần thêm gì ạ… A, chị Linh Như?” Một cô bé có vóc người nhỏ nhắn đến gần và reo lên khi nhìn thấy cô. Cô bé là sinh viên năm thứ nhất làm thêm ở đây, cô thường đến quán này nên quen một vài nhân viên ở đây.
“Chào Mai Chi.” Linh Như cười với cô bé.
“Vâng, em chào chị hi hi…”
“Phiền em cho cậu ấy một dâu sữa nhé .” Quân nhẹ nhàng nói với cô bé nhưng ánh mắt rõ ràng lại đang nhìn Linh Như. Nụ cười trên môi cô hơi gượng gạo.
“À không, Brulee café em nhé.” Cô sửa lời Quân vừa nói.
“Vâng. Em biết mà, và một dâu sữa nữa phải không ạ?” Cô bé cười cười.
“Không.” Linh Như liếc một lượt qua bàn và trả lời khi thấy mọi người đều đã gọi hết rồi.
Cô đã từng rất thích kem dâu sữa. Cậu ấy vẫn nhớ, chỉ là bây giờ cô không còn thích cái vị ngọt ngào của dâu và sữa nữa, ngọt ngào quá sẽ làm con người sinh ra ảo tưởng.
Quân vẫn nhìn Linh Như, trong đáy mắt pha lẫn sự ngạc nhiên: “Trước đây cậu rất thích kem dâu sữa?”
“Ừ, đổi rồi… kem này rất ngon, cậu muốn ăn thử không?” Khóe mắt cô khẽ cong lên đáp lại lời Quân và cúi đầu ăn đê che lấy từng cảm xúc trên khuôn mặt..
Trước đây thường gọi kem dâu sữa là vì đó là vị kem Khiêm thích, và Khiêm thích nó chỉ vì nó là món mà Ngọc hay gọi. Linh Như chỉ muốn mọi thứ giống Khiêm nhưng vô tình cô lại trở thành cái bóng của Ngọc, một cái bóng không hoàn hảo và luôn luôn bị thụt lại về phía sau.
Bây giờ chẳng còn yêu thương, cô cũng muốn có những thứ của riêng mình. Giống như kem Brulee, vị của nó không phải tuyệt nhất nhưng là thứ kem cô thích nhất, vừa ngọt vừa đắng trộn lẫn vào nhau và không quá đắng cũng không quá ngọt. Nhất là nó không làm cô ảo tưởng về những thứ đã qua.
Nhưng nếu có thể, bây giờ cô thật sự muốn ăn lẩu cay. Ăn thật cay… cay đến mức chảy nước mắt.
“Để lần sau đi.” Cậu ấy trả lời cô và với tay lấy tờ giấy ăn.
Quân liếc mắt nhìn ly kem của Linh Như một cái rồi cẩn thận giúp Catherin lau số kem dây ra bàn.
Linh Như ngẩng mặt lên khỏi ly kem của mình… Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt cô lúc này này rất quen thuộc, trước đây cũng từng như thế. Chỉ là vị trí đã thay đổi và hôm nay kem của Linh Như không bị cô bất cẩn làm đổ ra ngoài nữa thôi. Đó là thói quen cô không muốn bỏ nhất, nhưng người đã không còn bên cạnh thói quen cũng phải dần thay đổi.
“Tớ vào nhà vệ sinh một lát.” Linh Như đẩy ghế ra.
Mọi người gật đầu, họ vẫn đang bận rộn với những câu chuyện của mình. Cô nhanh chóng bước đi. Chỉ một đoạn này thôi, sau đó sẽ không sao. Một lát nữa thôi… Linh Như tự nhủ với bản thân, khóe môi cô mím lại thật chặt.
Cô lại để quên điện thoại ngoài bàn, nhưng cũng chẳng phải sơ ý. Linh Như vốc thêm một ít nước táp vào mặt mình, nước mắt hoà với nước máy. Cô lại nói đang nói dối người cô đã từng hứa sẽ thành thật với bản thân.
Trở lại bàn, Ngọc đang nói chuyện vui vẻ với Catherin, lại có cảm giác mình là người thừa, giống như trước đây Ngọc với Khiêm luôn luôn mang lại cho cô cảm giác đó thì bây giờ cả ba người bạn thân đều khiến cô cảm thấy như thế. Từ lâu mỗi người bọn cô đã không còn là những đứa trẻ dính lấy nhau vui đùa, ai cũng có cuộc s