24/11/24
Chờ em lớn được không
“Thật chẳng hiểu nổi, cuối cùng ông ấy là bố anh hay bố em vậy.”
Mạt Mạt chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: “Chú ấy còn nói, anh không trở lại không sao, chú ấy sẽ lại chế ra một đứa con trai khác để lấy em. Nhất định sẽ đẹp trai hơn anh, tốt với em hơn anh.”
“Thật là ông ấy nói vậy sao.”
“Thật mà!”
Cô đương nhiên sẽ không nói cho anh biết, người nào đó vừa nói xong câu đó, đã bị vợ của chính mình đuổi ra khỏi cửa, đến bây giờ chẳng có nhà để mà về.
_________________________
[1"> Hoa bỉ ngạn
[2"> Foie gras: Món gan ngỗng béo của Pháp, một trong những món ẩm thực tinh tế nổi tiếng của đất nước này. Khác với gan vịt hoặc ngỗng thông thường, Foie gras là món ăn giầu chất, ngậy béo nhưng mùi vị lại tinh tế. Foie Gras có thể được bán nguyên cái, hoặc đã được sơ chế thành dạng mousse ( được xay nhỏ và mịn), hay pa-tê. Foie Gras được dùng như món ăn đi kèm với các món khác ví dụ như bánh mì hoặc thịt nướng.
Chương 6:
Trong nhà hàng Pháp, An Nặc Hàn gọi cho Mạt Mạt một khay foie gras, sữa tươi và một phần súp hải sản, còn bản thân chỉ gọi một cốc nước có ga, nhìn cô ăn.
“Anh Tiểu An, sao anh không ăn? Không phải là anh thích ăn foie gras nhất à?”
Ánh mắt của anh lóe lên một chút, thuận miệng nói: “Anh vừa mới ăn cơm xong, ăn không nổi nữa.”
Ăn được một lúc, cô dùng khăn lau lau miệng: “Bố em nói nhà em sẽ phải chuyển đi, trước khi đi em có thể gặp được anh không?”
“Cái gì cơ?” An Nặc Hàn kinh ngạc nắm lấy tay cô: “Nhà em phải chuyển đi?”
“Vâng! Mẹ nói để em quên anh đi…”
Anh mệt mỏi buông tay ra, nghiêng khuôn mặt về một bên. Từ góc nhìn này, Mạt Mạt mới phát hiện ra anh gầy đi, sắc mặt cũng có vẻ không tốt.
“Anh Tiểu An, anh có thể khuyên bố em không? Em không muốn đi đâu.”
Anh gượng gạo cười, dùng ngón tay ấm áp vuốt tóc cô, xoa xoa khuôn mặt cô: “Chú ấy muốn tốt cho em thôi! Anh không thể chăm sóc em cả đời được, em nên học được cách tự lập.”
Cô đẩy tay anh ra, cúi đầu ăn món foie gras kia, gan ngỗng hóa ra là rất đắng.
Ăn cơm xong, An Nặc hàn không hề quẹt thẻ mà lấy ra 200 đôla Úc còn sót lại trong ví để thanh toán. Đương nhiên cô không biết, thẻ tín dụng của An Nặc Hàn đã bị khóa lại.
Trên đường về nhà, họ chẳng nói với nhau câu nào.
Rất nhanh về tới nơi, An Nặc Hàn tắt máy.
Mạt Mạt tháo dây an toàn ra, mở cửa xe, cô đang muốn xuống xe, đột nhiên một đôi tay ôm lấy eo cô.
“Buông em ra!” Cô cố sức vùng vẫy.
An Nặc Hàn không hề để ý đến sự phản kháng của cô, ôm cô đặt lên đùi, ấn đôi môi nóng rực lên trán cô.
“Mạt Mạt, xin lỗi em! Anh chứng kiến em trưởng thành, anh cũng không nỡ xa em, nhưng bố mẹ em làm rất đúng, em quá ỷ lại vào anh, chúng ta sớm muộn gì cũng rời xa nhau.”
Tâm hồn trẻ thơ của cô không chịu đựng được, không thừa nhận được sự đau thương này, nước mắt như những hạt mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống ngực anh. Cô ôm lấy anh lưu luyến không rời, nói liên hồi: “Em không muốn xa anh đâu, em không muốn xa anh… Anh Tiểu An, anh đi xin bố mẹ em đi, được không? Được không anh?”
Anh nâng khuôn mặt cô lên, cuối cùng cũng gật đầu: “Được…”
Buổi chiều muộn, An Nặc Hàn ôm cô về nhà.
Cô vĩnh viễn sẽ không quên được ngày hôm đó, ánh chiều tà chiếu rọi vào cửa sổ phòng khách, nhuộm đỏ cả một vùng đá hoa cương trắng.
An Nặc Hàn đứng trước mặt cô, nói: “Bố, chú Thần, con xin thề rằng trước khi Mạt Mạt 18 tuổi, con sẽ không lấy bất kỳ người con gái nào…”
Những lời này nói ra tuy đơn giản nhưng lại khó có thể tưởng được nổi. Đối với An Nặc Hàn mà nói, lời hứa hẹn kiểu này đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của anh, thế nhưng anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Mạt Mạt thật sự hài lòng, về nhà cùng với bố mẹ, lúc ấy An Nặc Hàn mới đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn An Dĩ Phong đang nhởn nhơ tự đắc ngồi hút thuốc trên ghế sofa, nghiến răng hỏi: “Bố hài lòng chưa?”
“Rất hài lòng.”
“Vì bạn bè mà ngay cả con trai bố cũng đều có thể hai tay dâng lên cho người ta! Đây là cái bố gọi là đạo nghĩa giang hồ đấy hả?”
An Dĩ Phong vẫn chưng ra vẻ mặt không hề quan tâm: “Anh không muốn thì ai bức được anh.”
“Bố!” An nặc Hàn rùng mình, hai tay nắm chặt lại, lại chẳng thể nào bác bỏ, cuối cùng cũng từ kẽ răng phun được ra một câu:
“Nhất định là kiếp trước con có nợ với bố!”
Nói xong, anh trở về phòng, mạnh mẽ đóng cửa rầm một cái.
An Dĩ Phong dập điếu thuốc, đầu lọc trong gạt tàn bị bóp méo đến biến hình.
An Dĩ Phong cũng là một người đàn ông, cũng hiểu rõ rằng độ tuổi từ 20 đến 28 là độ tuổi tinh lực dồi dào nhất của đàn ông, là cái độ tuổi dễ kích tình cũng dễ dàng động tình nhất.
Dồn ép An Nặc Hàn đưa ra lời hứa này, quả thật là rất tàn nhẫn.
“Vợ yêu, em nghĩ anh có phải là một người bố tốt không?” An Dĩ Phong nhìn về phía Tư Đồ Thuần đang rất chuyên tâm trồng cây, muốn từ phản ứng của cô mà xác định xem liệu chính mình có sai hay không.
Tư Đồ Thuần nhẹ nhàng cắt đi một cành khô. “Em nhìn không ra anh có phải là người bố tốt hay không, nhưng Tiểu An rất kính trọng anh.”
Tư Đồ Thuần đứng lên, đi qua người An Dĩ Phong. “Trước 10 tuổi, ai là cha nó, nó cũng không biết, em thật không rõ vì sao nó lại kính trọng anh nữa…”
An Dĩ Phong đứng dậy đi theo, ôm lấy cô từ sau lưng. “Vì em giáo dục tốt.”
Tư Đồ Thuần lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng rõ ràng đang lộ ra vẻ cáu giận hơi được kìm chế.
An Dĩ Phong mỉm cười, nghiêng mặt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua tai cô, đồng thời vươn đầu lưỡi, hơi thở thoáng qua.
Mùi vị của cô ấy mãi mãi ngọt như thế, tươi mát lại mềm mại.
Tư Đồ Thuần khẽ hít một hơi, đôi má phớt hồng, lý trí trong đôi mắt chẳng còn nhiều trấn định, vẻ mặt muốn cự tuyệt nhưng lại chìm đắm trong đó.
Có trời mới biết An Dĩ Phong có bao nhiêu điên cuồng say đắm cái loại biểu tình của phụ nữ lương thiện.
“Tiểu Thuần, anh lâu rồi không được về phòng.” Cánh tay An Dĩ Phong siết chặt hơn một chút, tay trái trượt về phía trước tìm tòi, lướt qua xương sườn, đặt lên bộ ngực mềm mại của cô.
An Dĩ Phong cười một cách xấu xa. “Nếu không để anh về phòng, anh sẽ phạm sai lầm đó…”
“Anh phạm sai lầm còn ít sao?”
“Anh phạm sai lầm dù ít dù nhiều cũng không làm thay đổi được một chuyện… Anh yêu em đến phát điên.” Cách một lớp áo mỏng, An Dĩ Phong luồn tay vào trong áo lót của cô, ngón tay vuốt ve vị trí mẫn cảm nhất, cơ thể của cô khẽ run lên, giãy giụa trong lòng An Dĩ Phong một lát, sau đành phải yếu ớt dựa sát vào lòng anh.
Tư Đồ Thuần nhẹ nhàng than vãn: “Tiểu An nói không sai, kiếp trước mẹ con em thiếu nợ anh.”
An Dĩ Phong ôm ngang lấy cô, đi vào trong phòng.
Tiếng thở dốc truyền ra từ cánh cửa chưa được đóng chặt, thật lâu sau vẫn chưa ngừng.
Trên chiếc giường lớn, Tư Đồ Thuần nắm chặc lấy chiếc chăn tơ tằm, cơ thể vô lực đong đưa theo sự nỗ lực điên cuồng của An Dĩ Phong.
Một lần rồi lại một lần đẩy cô lên đỉnh hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt ngồi trong phòng làm bài tập
Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong ngồi dưới tầng nói chuyện.