XtGem Forum catalog
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
09:10 - 11.04.2025
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Đang yêu bổng căm ghét là còn yêu một cách âm thầm tha thiết.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
11/04/25

Vì em là búp bê của tôi!!!





-Tại sao?- Nó nói.

-Tại sao cái gì?

-Tại sao tôi luôn làm mọi thứ trở nên tồi tệ thế chứ?

Anh khẽ khàng rót vào tai nó:

-Tôi cam đoan với em, em có thể làm tôi phát điên lên theo một chiều hướng rất tích cực đấy.
*
Ráng chiều màu mỡ gà buông nhẹ xuống. Chạng vạng. Anh đã ở lại bên nó hơn một ngày, ngủ thiếp đi và ôm lây nó, không giống những lần trước ghé qua, đến vội và đi cũng vội. Anh nhìn nó nằm bên cạnh, suối tóc đen nhánh rũ xuống nổi bật trên làn da trắng như ngọc. Anh tự hỏi sao suốt mấy tháng nay anh không chịu ngắm nhìn nó thế này. Hình ảnh nó lúc này, anh cam đoan anh có thể nhìn suốt hàng giờ liền và lặp đi lặp lại hàng ngày mà không thấy chán. Vào buổi sáng, khi ánh ban mai xiên qua cửa sổ, hình ảnh này còn đẹp hơn thế này nhiều, anh cam đoan.

Nó đột ngột trở mình dậy, ngồi dậy cạnh anh, không nói gì. Trông mặt nó không ổn lắm, có gì hơi xanh xao. Anh nhẹ nhàng khoác lên cho nó chiếc áo sơ mi của mình, một cử chỉ anh đã nghĩ mình sẽ không bao giờ làm nữa. Bỗng anh thấy tim mình nói lên. Hình ảnh này giống hệt mấy năm trước, ngày nó ruồng bỏ anh để đi mất. Nó sẽ không biến mất khỏi cuộc đời anh như thế một lần nữa chứ? Để chắc chắn điều đó không xảy ra, anh bỗng quàng vai, ôm lấy nó vào lòng. Nó ngạc nhiên, thế nhưng…

-Ọe…- Nó vội vàng xô anh ra mà chạy thẳng vào phòng tắm.

Anh hốt hoảng đi theo. Nó nôn thốc nôn tháo nhưng vì không ăn gì suốt một ngày nên chỉ toàn thứ nước chua gớm ghuốc kia được nôn ra.

-Em sao vậy?- Anh hỏi, giọng đầy quan tâm.

-Không sao.-Nó vẫn giữ cái giọng xa cách ấy.- Chắc có vấn đề về tiêu hóa thôi, mấy hôm nay cũng chẳng ăn được gì nhiều, ăn bao nhiêu là nôn hết thôi.

Anh sững người. Buồn nôn, chán ăn những biểu hiện anh từng thấy ở Rebecca, lẽ nào…Không phải thế chứ?

-Đừng nhìn tôi theo cái kiểu tôi là một đứa cực kì ngu ngốc như thế chứ?- Nó nhăn mặt.

Nhưng anh không nói gì cả, anh chỉ lẳng lặng bước về phía giường, mặc đồ vào một cách nghiêm túc nhưng nhận ra áo sơ mi của mình nó đang mặc nên chỉ cộc đúng chiếc quần dài, anh ra khỏi phòng.
*
Cho tới khi tự nhận chìm mình trong bồn tắm tới sặc nước gần chục lần anh mới dám tin đây là sự thật. Nó có thai? Con anh? Thật vậy sao? Nhưng rồi anh cũng sợ. Khi sinh linh đó chào đời, anh phải làm sao đây? Lẽ nào một ngày nào đó anh phải giải thích với nó rằng nó là kết tinh của một chuyện tình đầy hận thù giữa nó và anh? Rồi anh chợt nghĩ biết đâu nó sẽ tha thứ cho anh mọi việc và anh sẽ có thể yêu thương nó một cách chân thành nhất vì đưa bé đó. Có thể lắm chứ. Dường như ông trời đang cho anh và nó cơ hội xóa bỏ mọi vật cản trong tình yêu giữa hai người thì phải? Anh bỗng thấy vui mừng không xiết và lại nhận mình vào nước một lần nữa để chắc chắn rằng đây là thật, không phải mơ. Anh dự định sẽ để nó ngủ yên, nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai anh sẽ đi làm, sẽ mua một món quà gì đó cho nó, sẽ nói cho nó nó đang mang một phép màu diệu kì trong người. Nhất định là thế.
*
Nó nằm suốt một ngày trên giường. Dạo này cứ thấy trong người mệt mỏi sao ấy, đã vậy còn chẳng muốn ăn gì, cứ ói liên miên. Đừng nói cái chức đau dạ dày điên khùng của nó lại tái phát đấy? Nó cảm thấy thật chán chường khi nằm trên giường như thế nên chọn đại một chiếc váy dài quá đầu gối màu trắng và chiếc áo len khá cũ màu tượu chát khoác lên người. Chải tóc sơ sơ, nó ra khỏi phòng.

Vẫn như thế, hành lang trống vắng không bóng người. Nó bước xuống dưới nhà bếp, tìm kiếm một tách trà nóng thì bất ngờ gặp Hoa. Hoa ái ngại nhìn nó, pha giúp nó tách trà rồi cung kính đứa như thể giữa nó và cô bé đơn thuần chỉ là quan hệ chủ tớ. Nó cầm lấy tách trà rồi nói nhẹ như gió thoảng:

-Chị xin lỗi.

Hoa ngạc nhiên nhìn nó, cụp mắt một lúc rồi dè dặt nói:

-Em…cũng…xin lỗi chị.

Nó mỉm cười.

“Kính…cong…”

-Chuông cửa reo, em ra mở cho.- Hoa vội nói.

-Chị đi với em, khách nào lại tới vào giờ này chứ?- Nó nhìn lên chiếc đồng hồ lớn, kim đồng hồ chỉ đúng 7 giờ tối.
Hoa lúi cúi mở cổng. Nó có thể nhìn ra người tới tìm là một cô gái chắc hơn tuổi nó chút ít, trang điểm rất đậm, nhất là đôi môi to son đỏ chói kia, tóc cô ta xoăn tít một cách hơi lố. Cô ta hình như đã trừng mắt nhìn nó. Khi Hoa vừa mở hé cổng ra thì cô ta thô bạo đẩy cổng khiến cổng va vào cô bé, suýt thì Hoa đổ mình xuống đất rồi. Cô ta hất hàm hỏi:

-Cô là ai?

-Thế cô là ai?- Nó hỏi lại.

-Tôi tới tìm vợ của Kiên.

Nó nhìn cô ta dò xét, cô ta là ai mà tìm nó? Nó nào có quen cô ta?

Thế nhưng nó cũng nói:

-Là tôi.

-Cô sao?- Cô ta nhìn nó từ đầu tới cuối. Nó tự hiểu được ý nghĩ sau ánh nhìn đó. Chắc trông nó giờ nhếch nhác lắm.
Cô ta mở miệng toan nói gì đó nhưng lại thôi. Cô ta bỗng dùng bàn tay có mấy ngón tay sơn móng đỏ lòe loẹt của mình chụp lấy tóc nó, kéo ngược về phía sau, hét lớn:

-Hóa ra do mày? Tao muốn tìm mày lâu lắm rồi.

-Cô ta giựt mạnh khiến nó đau thốn. Da đầu nó như chỉ muốn bung ra. Nó suýt khóc, nói:

-Buông tôi ra!

-Tại mày mà anh ấy không them xếm xỉa gì tới tao!- Cô ta tiếp tục độc thoại những gì chỉ mình cô ta hiểu.

-Buông ra!- Hoa lúc đầu còn ngớ người nhưng thấy cô gái kia xông vào nó như thế thì nhảy xổ vào, cô đẩy cô tar a nhưng cô ta nắm tóc nó mạnh quá nên điều đó chỉ khiến nó thêm đâu.- Quản gia Lâm, vệ sĩ, mọi người đâu, ra đây mau đi!- Hoa hô hoán.Cô ta như thấy sợ bèn vội buông nó ra nhưng cũng kịp vung tay, đẩy nó xuống đất. Nó bị xô mạnh bạo, nằm im dưới đất.

Đau quá.

Có gì đó rất đau trong nó.

Cơn đau khủng khiếp đó như kéo nó vào cơn mê.

Nó bất tỉnh.
*
Cầm bó tử đinh hương màu tím trên tay, anh bước xuống xe, tự hỏi làm gì mà người giúp việc tụ tập hết trước cổng thế này. Quản gia Lâm cũng ở đó, thế thì sao ông không giải quyết mọi việc êm thấm như mọi khi chứ? Có tiếng ai đó quát tháo nữa, cái giọng chanh chua nghe quen quen. Rồi anh thấy nó nẳm sõng xoài trên nền đất lạnh lẽo thì anh vội vàng chạy tới.

Quả nhiên là cô ả chết tiệt đó. Anh gần như gầm lên:

-Cô làm gì ở đây vậy hả Trúc?

-Kiên…- Trúc mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng lùi lại phía sau.

Anh vứt bó hoa xuống đất, chạy tới đỡ nó dậy. Nó vẫn không tỉnh lại. Lần này anh gầm lên thật sự:

-Quỷ tha ma bắt cô đi trúc! Cô đã làm thứ chết tiệt gì thế này?

-Em…em…chỉ là em muốn ở bên anh thôi.- Trúc khẩn hoảng.- Em…thiếu anh em không sống nổi…

-Cô đúng là một con ả đáng ghê tởm nhất tôi biết.- Anh không nghĩ sẽ có ngày mình có thể thốt lên những lời thế này. Mà giờ anh cũng chẳng quan tâm. Anh chẳng nghĩ tới việc gì sẽ xảy ra khi mình sỉ vả thế với Trúc- một cô gái anh tình cờ gặp trong một buổi tiệc họp mặt ở công ty, trợ lí trẻ của giám đốc một công ty con của anh. Không hiểu sao cô ta luôn bám theo anh sau đó và luôn gạ tình anh như thể cô ta không phải phụ nữ Á Đông mà như một đứa con gái lăng loài vậy. Và giờ thì cô ta trơ trẽn tới nỗi tới tận nhà anh và đánh ghen với nó như thể cô ta mới là vợ anh.- Cút ngay khỏi tầm mắt tôi và đừng nghĩ cô có thể làm gì ở cái đất này nữa!
« Trang trước1...4950515253Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Yêu thương đi lạc
Này anh! Tôi không phải là ôsin Full
Hợp đồng yêu
Trả lại anh hạnh phúc
Nhỏ Là Đặc Biệt
1234...111213»
Bài viết ngẫu nhiên
* Chuyện tình chuồn chuồn
* Bốn năm chờ đợi một tình yêu ảo
* Người Mỹ làm cái gì cũng sai
* Thiên Thần Nhỏ Của Tôi
* Kết Thúc Một Tình Yêu
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1702802 (+118 - 0.000329s.)
.