20/04/25
Nhóc To Gan Đấy
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên áo mình. Nơi gì thế này ? Ái ! Tự dưng thân tôi tự nhiên di chuyển. Bên dưới có đường trượt tự động. Rồi một cửa hầm nữa mở ra, đưa tôi lên đó. Người thiết kế căn nhà này đúng là quái dị rồi.
Đẹp quá ! Toàn hoa mai với hoa mai. Đẹp hơn là vườn hoa của cha tôi nhưng cây còn non lắm. Không biết là của ai đây.
-Đẹp quá ! Đẹp quá ! – Tôi thốt lên.
Ơ, cái áo ngủ. Đúng là nó rồi.
-Thiên ơi ! – Tôi chạy đến.
Nó làm gì thế nhỉ ? Ồ, hình như là xem ảnh.
-Thiên !
Thiên mỉm cười, xếp quyển album lại. Nó mỉm cười :
-Đúng là không thể giấu bà vợ tọc mạch này mãi được.
Tôi ngồi xuống cạnh nó. Nó không đi đâu. Tôi hỏi :
-Cậu không ngủ vào buổi tối phải không ? Chỉ ngủ bù vào buổi sáng ?
Thiên gật đầu.
-Sao vậy ?
-Bị mất ngủ. Cứ ngủ vào ban đêm, tôi lại thấy hình ảnh cha tôi trong những cơn quằn quại.
Coi kìa, nói mà cái mặt cứ quay qua một bên. Làm sao mà tôi tin được chứ. Sống chung với nó hơn nửa năm, tôi không quen tính nết của nó sao. Mỗi lần nói gạt, nói dối về mình thì nó luôn quay mặt qua một bên.
-Nói dối ! Cậu nói dối ! Đừng lừa tôi !
-Cô…
Tôi nghiêng đầu :
-Cậu không thích nói tôi cũng không ép nhưng làm ơn đừng có chơi tôi kiểu đó. Muốn ngủ một mình thì cứ nói, tôi sang phòng cha ngủ.
Rồi tôi đứng lên, định theo lối cũ mà về. Bất chợt, tôi nghe tiếng của Thiên :
-Năm tôi bảy tuổi, mấy đứa em họ bảo các trưởng lão rằng tôi đã lớn, nên cho ngủ riêng, tách tôi ra khỏi bàn tay của cha mẹ.
Ác thật ! Mới có bảy tuổi mà chúng đã bắt Thiên ngủ riêng. Phu nhân và chồng bà bận bịu cả ngày, chỉ có buổi tối và ban đêm là được gần con, để cho con trút bầu tâm sự mà chúng cũng cướp mất. Rồi ai có thể cho Thiên biết đúng sai chứ. Thật may sau này Thiên vẫn là một người tốt.
Tôi liền đến ngồi xuống cạnh Thiên. Thiên kể tiếp :
-Sau đó chúng kể cho tôi nghe một câu chuyện ma và những xác chết hay hiện về nửa đêm.Đêm từng đêm, cứ mỗi đêm một câu chuyện ma văng vẳng bên tai và xác một con chó hoặc con mèo chết bê bết máu.
-Sao ?
-Kế đó là những bức hình ma ở những chỗ tôi hay đến khi giật mình thức dậy. Tôi đã rất sợ nhưng không dám khóc.
-Chúng cứ làm thế với cậu à ?
-Trong một lần nọ, cha tôi đến thăm tôi, đã bắt gặp bọn chúng đang lúi húi dán bức hình ma và chuẩn bị xác con mèo mun. Ông đã mắng bọn chúng một trận và đề nghị đuổi hết ra khỏi nhà.Tất cả đều trở lại yên tĩnh.
Tay Thiên run run, nắm lấy tay tôi.
-Có điều đã muộn. Từ đấy, mỗi lần đêm xuống, nhắm mắt lại là thấy ngay con mèo bê bết máu và con ma phục kích ở nhà vệ sinh. Tôi không dám ngủ vào ban đêm. Chỉ dám ngủ khi còn mặt trời.
-Nhưng những lúc có tôi, cậu vẫn ngủ rất ngon mà.
Nó bật cười :
-Ừ, chỉ khi nào được nắm tay ai thì tôi mới ngủ ngon một chút, thật ra khi tôi phát hiện cô lẻn đi đâu, tôi lại thấy những hình ảnh đó. Tôi đành phải ngủ ngày.
-Còn chỗ này ?
-Chỗ này…
Tôi lấy quyển album sau lưng nó ra xem. Đó là những bức ảnh chụp lão gia, phu nhân, hai bà, họ đang cười rất tươi và rất hạnh phúc. Tôi lật ra đằng sau. Ảnh của nhỏ Trân và các con bé cỡ tuổi nó. Vậy là… đây là những người cho nó phần nào quên được nỗi sợ hãi à ? Chỉ vậy thôi ư ?
-Không có hình của cô đâu.
-Tại vì tôi đến trễ phải không ? – Tim tôi dường như không muốn đập nữa.
Thiên lắc đầu. Thiên chỉ vào những chậu mai, nói :
-Khi nhìn những chậu mai này, lòng yên bình thì tôi nhìn ở đâu cũng thấy cô. Cho nên… không cần hình.
-Cậu… - Tự dưng tim tôi đập nhanh lên.
-Cô có thấy… coi thường tôi không ? Lấy một đứa thấp hơn mình chục phân, lại sợ ma.
Tôi im lặng.
-Cô có thấy bất mãn không ?
-Có.
-…
Tôi nói :
-Tôi bất mãn tại sao cậu lại không nói sớm hơn. Giấu nhau đến cỡ này. Tôi mà không biết sớm là cậu sẽ uất ức rồi ho ra máu rồi làm cho mọi người phải khóc hận. Bla bla… - Tôi tuôn ra một tràng thuyết pháp.
Thiên mỉm cười :
-Xin lỗi.
-Làm tôi tốn một giấc ngủ. Thôi thì đêm nay tôi sẽ thức với cậu, sáng ngủ bù vậy.
-Cám ơn.
Thằng nhóc này, giỏi trang trí đấy chứ. Cứ tưởng ở chốn non tiên. Nó khiến cho tôi hưng phấn. Tôi cất tiếng hát. Gió từ đâu bay đến làm âm thanh lan toả khắp nơi.
-Này. – Tôi lay Thiên.
Mắt nhắm nghiền. Ngủ say rồi. Ngủ thật rồi.
-Ngủ ngon !
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Hả ? Xin nghỉ à ? - Tiếng chị Vân có vẻ bực bội trong điện thoại.
-Vâng, Mai hơi mệt. Xin phép cho Mai nghỉ một ngày. Em hứa sẽ nhắc cô ấy chép bài đầy đủ. – Tôi nói.
-Được rồi, biết rồi, hiểu rồi. Để chị nói với lớp phó. Nhóc ở nhà lo cho cô vợ dễ thương của nhóc đi.
-Cám ơn chị. – Tôi gác máy.
Tôi ngồi xuống giường. Vuốt mái tóc đen nhánh dễ thương mà lòng cứ lâng lâng. Tội nghiệp, đêm qua Mai thức suốt cả đêm để canh cho tôi ngủ . May mà tôi khuyên Mai ngủ lúc ăn cơm trưa rồi tắt đồng hồ báo thức cho cô nàng ngủ lấn giờ đi học (hôm qua tôi ngủ lúc 12 giờ đêm). Trông ngủ dễ thương quá.
-Cám ơn vợ, hôm qua ngủ ngon lắm. – Tôi hôn nhẹ lên má cô nàng
Chương 34 : GẶP LẠI NGƯỜI CŨ
-Tạm biệt ! – Tôi mỉm cười.
-Đi đường cẩn thận. – Nó vẫy tay.
Tôi chạy đến trường.
Nó có tinh thần lại rồi. Dạo này nó hết ngủ ngày nhưng sinh cái tật, bắt tôi hát mới chịu ngủ. Thế cũng tốt.
-Xích Thố !
Atula đứng đợi tôi ngay ở cổng. Tôi khoác vai nhỏ :
-Sao không đi với anh Sơn mà đứng đây ?
-Anh Sơn bảo dạo này mình có gần ảnh mà xa bồ nên trông bồ hơi bực. Ảnh bảo phải ráng chuộc lỗi bồ mới để yên được.
Tôi bật cười. Ái chà, hai người quen nhau chưa bao lâu mà cái tính "chằn" của nhỏ đã bớt rồi. Trông kìa, dạo này còn thả tóc, buộc nơ, làm dáng nữa chứ. Ba năm nay đố đứa nào bảo được nhỏ sửa kiểu tóc, diện lên, bố mẹ nhỏ còn bó tay. Thế mà chỉ trong một thời gian, nhỏ có thể thay đổi một cách dễ thương như thế. Hình như những người con gái có tài năng hơn con trai luôn tìm mọi cách để thay đổi hình dạng để giữ chân chàng lại.
-Công nhận, bồ với anh Sơn mới quen nhau mà thắm thiết dữ há ? – Tôi vỗ vai con bạn mình.
Nhỏ cũng không vừa, trả đũa lại :
-Bồ với "chồng" vừa lập hôn ước cũng đâu có "sáng ở chung nhà tối ngủ khác giường". (Đừng nghĩ bậy)
Nói đến đó, tự dưng mặt tôi nóng lên, tim đập nghe rõ nhịp. Nhỏ được thế, nói tiếp :
-Dạo này bồ không thay đổi đầu tóc, áo quần nhưng tính tình thay đổi rồi. Bồ không còn lạnh lùng nữa mà cởi mở hơn trước, cách suy nghĩ cũng chín chắn hơn.
-Cái này…
Tôi định liệu nói không lại, đành bịt miệng nhỏ lại, kéo vào trong. Đến trước cửa lớp, tự dưng chân tôi khựng lại. Có cảm giác lạ làm chân tôi run rẩy. Không phải là của những vệ tinh mà là một luồng sát khí thật sự. Vân lay tôi, hỏi :
-Sao thế ?
-Không có gì… chắc là đây bị cảm.
(Lời của Nhất Thiên)
-Sao ? – Tôi bàng hoàng - Được bảo lãnh ra rồi ?