20/04/25
Nhóc To Gan Đấy
-Của ai vậy hả ? - Tụi nó hỏi.
-Của... học trò. – Tôi lắp bắp.
-Xạo, bồ đừng có xạo,mỗi lần đi dạy là bồ hắc ám thấy sợ, tụi học trò làm gì có tâm trạng tặng quà chứ.
-Thì... xin
-Làm như tụi này không biết bồ đi dạy chỉ có lo nhồi nhét, la hét người ta, thời gian đâu mà để ý chung quanh.
Tụi nó nói đúng. Mỗi lần đi dạy là tôi không để ý gì hết, bữa nọ đi kèm cho một học sinh nữ, nguyên một cái cài tóc tôi thích sờ sờ trước mặt tôi cũng chẳng thèm để ý. Con hạc dính than này nhằm nhò gì.
-Của ai vậy hả ? - Tụi nó cười.
-Ai cũng được ! – Tôi hét lên. – Tò mò vừa phải thôi nhé ! – Tôi giật lấy con hạc giấy.
Tôi bực mình gạt tụi nó ra, sắp lại mọi thứ vô cặp, chạy như bay xuống chỗ để giày.
-Ê, đi đâu vậy ? - Tụi nó đuổi theo.
-Đi về ! Thà cảm còn hơn phải nạp mạng cho hai người. – Tôi mở tủ giày ra.
Trong tủ ngoài đôi giày còn có thêm một bảo bối rất có giá trị trong lúc này : Một cây dù.
-Ủa, cái này... – Tôi cầm cây dù lên.
-Thấy chưa ? Quan tâm thấy sợ luôn đó. – Hai đứa nó hùa vô.
-Nhiều chuyện ! Nói nữa là đây không cho quá giang đâu nhé !
-Ê, bậy bậy.
Tôi bung dù ra, đưa cho tụi nó che chung, cây dù cũng che được cỡ ba người. Đi dưới làn mưa lạnh buốt cây dù này toát ra một hơi ấm kỳ lạ mà chỉ có tôi mới cảm nhận được (tôi biết vì hai đứa kia cứ luôn miệng than lạnh). Lẽ nào là của...
-Chắc không phải đâu. – Tôi lắc đầu. – Không có gì !
-----***-----
Sáng hôm sau đám bạn tôi kéo tôi đến quán kem để giới thiệu ấy ấy của mình.
-Đây là anh Thế Dũng, học lớp 11/8, bạn trai mình. – Trân đỏ mặt.
-Còn đây là Nguyễn Thanh Sơn, trưởng CLB Karate. – Vân lắp bắp.
-Chào hai anh ! – Tôi cúi đầu. – Em là Tiểu Mai, bạn của hai đứa này.
-Hân hạnh được biết em.
-Chị ơi ! Cho tụi em hai ly kem dừa, hai ly kem lăn và một ly... dâu – Trân kêu món.
-Kêu sôcôla đi ! – Tôi bảo. – Hai ly kem dừa, hai ly kem lăn và một ly kem sôcôla.
Một lúc sau, người phục vụ đem đến cho tôi những ly kem hơi lạnh còn phả vào mặt.
Tôi hớn hở xúc một muỗng kem sôcôla cho vào miệng. Mùi vị kem ở quán này thua xa cái quán mà thằng nhóc hay dẫn tôi tới (Tôi so sánh hơi thừa nhỉ) nhưng cũng khá ngon đấy chứ.
-Nè, bồ thích ăn cái thứ đắng nghét này hồi nào vậy ? – Trân hỏi.
Ừ nhỉ, hồi học cấp II tôi là đứa ghét cay ghét đắng đồ đắng, sôcôla cũng không ngoại lệ. Có điều dạo này thằng nhóc hay đưa cho tôi sôcôla – món nó thích - mỗi lần đi ăn kem nên giờ ghiền luôn rồi.
-Ừ, đôi lúc cũng phải đổi khẩu vị chứ ! – Tôi lấp liếm cho qua chuyện.
Sôcôla cũng không phải là đắng, bản chất của nó là vừa ngọt vừa đắng nhưng vị đắng át mất vị ngọt nên ít ai nhận ra. Thằng nhóc ấy cũng giống vậy, bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra rất dịu dàng mà tình cảm. Tự nhiên tôi thấy nó hiện ra trước mặt đang mỉm cười, đưa muỗng kem sôcôla ra, mùi vị nó giống hệt của cái quán ngày nào. Tiếng đá bào tan vang lên càng lúc càng rõ.
-Ê, bồ sao vậy ? – Vân huơ tay trước mắt tôi. – Sao tự nhiên khóc ngon ơ hà ?
-Ủa, chắc tại bụi. – Tôi quệt nước mắt đi. – Kem ngon lắm.
Hai đứa kia nhìn tôi rồi bất chợt thở dài.
-Xem ra nhóm mình hết lấy biệt danh là Loveless rồi nhỉ. – Tôi đánh trống lảng. – Ai cũng có nơi có chỗ, chỉ còn mình đây. – Tôi thở dài.
Cái đầu tôi giờ không biết nên nghĩ cái gì nữa.
-Rõ rồi ! – Vân đập bàn làm rung mấy ly kem.
-Gì ? – Tôi giật mình.
-Bồ đang yêu ! - Tụi nó đồng thanh.
-Hả ?
-Chắc chắn luôn đó. Chỉ có yêu mới có cử chỉ như vậy. – Trân khẳng định.
-Nói đi, dạo này gặp ai mà có cử chỉ như vậy. Anh Tuấn ? Bồ chấp nhận tình cảm của hắn rồi phải không ? – Vân hùng hổ nói.
-Tào lao ! – Tôi đập bàn.
-Hay là trưởng các CLB, nghe nói mấy anh đó cũng bảnh trai lắm. – Hai boyfriend của nó cũng hùa theo.
Tức điên đi được !
-Hay là cái người tặng con hạc ? – Trân mỉm cười ranh ma.
-Con khỉ mắc phong đó á ? Còn lâu à ! - Bất chợt biết mình lỡ lời, tôi vội che miệng lại.
Tụi nó vỗ tay như tìm được kho báu.
-Khai ra rồi ! Khai ra rồi ! Con khỉ đó là ai ?
-Một con khỉ lạnh lùng, ngang ngạnh, thấy mà phát ghét.
Vừa dứt câu là ở đâu nguyên một cục đá bay thẳng vào đầu tôi. Đau quá ! Dây thần kinh truyền cho tôi một phản xạ khiến cho miệng tôi phải hét lên.
-Thằng nhóc quỷ quái ! Ném đau vậy hả ?
Tụi kia trố mắt nhìn tôi, hỏi :
-Thằng nhóc ? Bồ to gan vậy à ?
-Ơ, không. – Tôi chối. – Ăn kem tiếp đi.
Hết giờ, tụi bạn quỷ quái nói.
-Tại bồ bắt tụi này giới thiệu nên bồ phải khao đó nha !
-Gì ? – Tôi ngạc nhiên. – Đây khao hả ? – Tôi thở dài, rút bóp ra lấy tiền (nhờ tiền chu cấp của nhà thằng nhóc nên tiền tôi làm được tôi xài) – Tính tiền !
Người phục vụ lịch sự nói :
-Thưa cô, bàn này có người trả rồi !
-Hả ? Trả rồi ?
-Ai vậy ? – Tôi ngạc nhiên, tôi đâu có bạn chơi sộp vậy.
-Có một người tới mua kem và bảo với tôi là trả tiền cho bàn này luôn. Mới đi về hướng này. – Người đó chỉ tay về phía chiếc xe đạp màu xám đầu đường.
Tôi vội vàng chạy ra chỗ chiếc xe, nó liền phóng mất, tôi chỉ thấy thân hình và phớt khuôn mặt, người này cỡ 9,10 tuổi. Nhưng rõ ràng là cái cảm giác đó. Vậy...có nghĩa là...nó luôn theo sát tôi à ?
Chương XIV : Hẹn gặp lại !
-Ắt xì ! – Tôi hắt hơi một cái thật mạnh.
-Bồ cảm rồi à ? – Trân áp trán nó vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ. - Lạ thật, người thường nói kẻ ngốc không bao giờ bị cảm mà. (Nó xài thành ngữ không đúng chỗ)
-Tại tối hôm qua dạy khuya quá mà gặp cơn mưa lạnh nữa. – Tôi lại hắt hơi.
-Không có dù à ? – Vân hỏi đùa.
Sao không ? Không có dù là hôm nay tôi không lết tới lớp nổi đâu. Mưa hôm qua lạnh kinh khủng, gió mạnh thấy sợ, muốn thổi tung cây dù của tôi ra luôn.
-Có. Ắt xì ! – Tôi nằm dài trên bàn.
Tôi cũng không muốn tới lớp làm gì, khổ nỗi hôm nay có bài kiểm tra, không tới không được. Giờ đầu tôi cứ ong ong. Không biết có làm nổi không nhưng tệ lắm cũng phải được 8 điểm chứ. (Ặc, đầu ong ong mà muốn được 8 điểm, liều mạng thấy sợ)
-----***-----
Đề được phát ra. Tạ ơn trời phật, may mà nó dễ, khó một cái thì với cái đầu hiện nay chỉ được 8.5 là cùng(Ở lớp tôi 8.5 là bết lắm). Tôi cắn răng, rê cây viết theo từng ô li, mệt quá !
-----***-----
Giờ ra chơi
Ào ! "Con sâu róm" kia xách đâu ra một chai nước đá tạt vào tôi.
-Làm gì vậy ? – Vân hỏi nó.
-À, đây thấy con gà rù kia có vẻ mệt nên cho nó uống chút nước ấy mà. – Nó nhếch mép cười. - Về!
Bốp !
Cám ơn Vân nhé ! Đây không bệnh thì cũng xử "con sâu" kia một trận rồi. Cho chừa !
-Mày. - Điệp ôm mặt khóc chạy ra ngoài. – Tao mét bồ tao !