Hôm đó, Tiêu Thỏ còn đang vô cùng mải mê nghe giảng, bỗng dưng cảm thấy có ai đó bên cạnh ra sức đẩy đẩy cánh tay nàng. Nàng quay đầu lại nhìn, lại chính là Duẫn Tử Hàm.
Kỳ lạ, gã không nghe giảng, đẩy tay nàng làm gì chứ ? Lại nhìn kỹ chút nữa, nàng phát hiện trong tay hắn dường như đang cầm cái gì đó, hình như định đưa cho nàng.
Tiêu Thỏ cầm lấy, chợt nhận ra.
Á ! Đó lại là một tờ giấy, phía trên còn có viết chữ : ‘Tiêu Thỏ, chiều nay đấu bóng rổ, cậu đến xem không ?’
Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ, sao Duẫn Tử Hàm lại vô công rồi nghề tới nỗi đi viết giấy hỏi nàng có đi xem đấu bóng rổ không nhỉ ?
Có điều nàng không suy nghĩ lâu, quay sang hắn gật gật mấy cái, rồi lại quay lại nghe giảng tiếp. Ấy thế nhưng Duẫn Tử Hàm vừa thấy nàng gật đầu, liền mừng rỡ như vừa trúng độc đắc, hai con mắt đeo kính giãn ra thành một nét cười vô cùng sảng khoái.
Duẫn Tử Hàm mừng rỡ như thế, tất nhiên là có lý do cả.
Từ sau lần Lăng Siêu như khiêu khích gã, đứng ngay cửa lớp học tuyên bố thái độ đánh dấu chủ quyền đối với Tiêu Thỏ, lại khiến cho ý chí đấu tranh của Duẫn Tử Hàm hoàn toàn bị kích động bột phát. Gã thề phải cướp bằng được Tiêu Thỏ trong tay hắn ta.
Nhưng Duẫn đại thiếu gia có điều bất tiện, người ta từ nhỏ đã sống trong đại thế gia, cái chuyện gặp mặt thổ lộ này gã rốt cuộc vẫn làm không nổi, đành phải lần nào cũng chỉ bóng bóng gió gió, đánh lẻ bên sườn đối phương mà thôi.
Cũng may, gã đánh lẻ bóng gió cũng đã vài lần, bỗng phát hiện ra Tiêu Thỏ dường như cũng không hề thừa nhận quan hệ giữa nàng với Lăng Siêu, điều này khiến Duẫn Tử Hàm sướng rơn lên được. Gã liền quyết định muốn tìm cơ hội tỏ vẻ oai hùng trước mặt Tiêu Thỏ một phen, để gây ấn tượng tốt với nàng.
Cơ hội của Duẫn Tử Hàm đến vô cùng nhanh chóng. Chiều thứ sáu tuần này, đội bóng rổ của trường có trận đấu với đội một trường khác, thành viên chủ lực đều phải tham gia, dĩ nhiên trong số đó không thể thiếu gã và Lăng Siêu rồi.
Nói tới bóng rổ, Duẫn Tử Hàm cũng chả phải tay mơ, thật ra gã chơi hơi bị giỏi. Thứ nhất, gã khá là cao, sức bật nhảy lên càng mạnh, coi như điều kiện về thể lực không tồi đi. Thứ hai, gã vốn yêu thích môn bóng rổ, từ hồi bé ở nhà đã mời sẵn gia sư chuyên trách dạy gã chơi bóng rổ, kỹ thuật gã ra sao, không cần nói nữa.
Duẫn đại thiếu gia kiên trì tin tưởng, có điều kiện cơ hội tốt như vậy, lần này đấu bóng rổ, gã hoàn toàn có thể chơi tốt hơn Lăng Siêu, kỹ thuật áp đảo toàn trường, tới lúc đó, trái tim thiếu nữ nhạy cảm của Tiêu Thỏ nhất định sẽ nghiêng ngả vì gã. (*ọe* bé mơ tưởng hão huyền quá đi !)
Nghĩ tới đây, Duẫn Tử Hàm không khỏi bật cười ra tiếng, đáng tiếc, tiếng cười quá lớn khiến cả lớp thôi nghe giảng mà sững sờ nhìn chằm chằm gã, khiến gã không khỏi ước gì có cái lỗ nẻ nào chui xuống trốn.
Sự việc này về sau bị Cổ Tư Văn tóm tắt lại một cách vô cùng tinh tế. « Người có thành tích tốt thường là rất nhiều áp lực. Nhiều áp lực dễ dẫn đến đầu óc bị đảo lộn, hành động sẽ trở nên có chút quái dị. Bạn Duẫn Tử Hàm quả thật đáng thương a ! »
Duẫn Tử Hàm T_____T
Trận bóng rổ được bắt đầu lúc đầu giờ chiều. Chiều thứ sáu chỉ có một tiết học, nên rất nhiều học sinh đều chạy ùa ra sân bóng xem náo nhiệt, bốn kẻ trong phòng Tiêu Thỏ đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Đến sân bóng mới thấy, hai bên khán giả hai đội đã muốn bày trận thế giằng co gay cấn. Té ra lần này trận đấu là giữa trường A với lại một trường trung học trọng điểm Z, là trận đấu hữu nghị mỗi năm được tổ chức một lần. Bởi hai trường A và Z đều là trường trọng điểm, nên vốn luôn đua tranh trên mọi phương diện, tất nhiên sẽ không buông tha cho cái cơ hội thi đấu bóng rổ này, nên trường Z thậm chí mang hết cả đội cổ vũ, sân sau của đội bóng tới đây, rất ngờ là sẽ có vũ lực xảy ra.
Tương Quyên Quyên là một cao thủ về chuyện tranh giành chỗ đứng, lại thêm trong đám còn có cao thủ võ lâm nổi tiếng toàn trường là Âu Dương Mai, nên bốn nàng nhanh chóng chiếm được một loạt vị trí không tồi trên khán đài.
Tương Quyên Quyên có vẻ đặc biệt hưng phấn, miệng hót như khiếu, không ngừng bô bô giới thiệu, nào là gã tiền đạo của trường Z vô cùng lợi hại nha, nào là gã được đặt cho ngoại hiệu là « Tiên Đạo » (1) nha… bla bla bla…
Kết quả là đến khi vị nhân huynh đó ra sân, Tiêu Thỏ vừa nhìn thấy tí nữa thì phát ói.
Cả đầu chắc phải dùng tới mấy lọ keo để tạo dáng tóc, quả nhiên có chút giống như nhân vật hoạt hình a !
Một lúc sau, nhóm chủ lực của đội bóng rổ của trường A cũng ra sân, Tiêu Thỏ còn chưa nhìn rõ ai với ai, Tương Quyên Quyên đã kéo tay nàng chỉ. « Tiểu Thỏ, ông xã nhà cậu ra kìa ! »
Ông xã ?
Tiêu Thỏ thiếu chút nữa thì thổ huyết trên khán đài.
Quyên nhi, nói chuyện với cậu cứ phải thót tim như vậy sao ? T____T
Đội bóng rổ trường A giờ đang mặc một bộ áo thi đấu mới trắng toát, Tiêu Thỏ cũng nhận ra bộ áo này, hôm nọ nàng còn giặt giúp Lăng Siêu chứ đâu. Cứ nhớ việc giặt đồ thi đấu, nàng lại không nén nổi buồn bực, không biết mình còn phải giặt áo thi đấu cho Lăng Siêu tới bao giờ a…
Ngay lúc nàng đang cảm thấy vô cùng ảo não, ánh mắt Lăng Siêu chợt quét về phía nàng, lại còn gật gật đầu mấy cái.
Không hiểu làm sao, Tiêu Thỏ bỗng thấy chân tay luống cuống không biết nên làm gì, đáp lại hắn cũng không ổn, mà không đáp lại hắn càng không ổn, do dự mãi, cuối cùng nàng cũng giơ tay vẫy vẫy với hắn dưới ánh mắt vô cùng mờ ám của Tương Quyên Quyên.
Đối với cái vẫy tay này, Lăng Siêu thì chả phản ứng gì cả, nhưng cái kẻ đứng trước Lăng Siêu là Duẫn Tử Hàm lại hiểu lầm rằng Tiêu Thỏ vẫy gã, thế là máu toàn thân đều sôi lên sùng sục, tay vội giơ lên vẫy lấy vẫy để với Tiêu Thỏ.
Lăng Siêu đứng sau hắn, vẻ mặt không đổi, khẽ hừ một cái rồi bỏ ra chỗ khác.
Thấy hắn quay đi, trong lòng Tiêu Thỏ bỗng có chút khó chịu, là cậu gật đầu với tôi trước cơ mà, tại sao tôi vẫy tay với cậu cậu lại không phản ứng ? Thế là nàng quay mặt đi chỗ khác một cách buồn bực.
Còn về phần gã Duẫn Tử Hàm, là kẻ vừa vẫy tay một cách vô duyên giữa hai người, bởi sự chú ý của Tiêu Thỏ không có rộng rãi tới vậy, nên nàng bỏ qua không hề nhìn thấy.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, nhưng Lăng Siêu lại chưa ra sân thi đấu.
Điều này khiến cho Duẫn Tử Hàm, vốn ra sân ngay từ đầu vô cùng cao hứng, vừa vào trận đã chơi vô cùng xuất sắc một cách bất thường, không những chặn vài đường bóng hiểm của đối phương, mà còn ném bóng vào rổ ghi điểm đầu tiên cho đội.
Cổ động viên của trường A sôi sục lên mừng rỡ.
Hà Điềm nói. « Không ngờ Duẫn Tử Hàm đánh bóng rổ cũng giỏi ghê ha, còn đẹp trai nữa. »
« Đúng thế, nhìn cậu ấy không hề giống một gã học sinh giỏi suốt ngày chúi đầu vào sách vở. » Tương Quyên Quyên say mê nhìn.
« Tớ thấy trông hắn ta thích hợp để tập võ ra phết ! » Âu Dương Mai có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Hà Điềm : « …… »
Tương Quyên Quyên : « …… »
Đoạn đối thoại này, Tiêu Thỏ hoàn toàn không tham gia, bởi ánh mắt của nàng trước giờ vẫn dính chặt lên người đang ngồi ở khu dự bị, Lăng Siêu.
Kỳ lạ, không phải hôm nọ hắn còn kêu nàng phải đi xem trận đấu này sao ? Tại sao không vào sân ? Không phải hắn bị thương chứ… Bao nhiêu câu hỏi cứ xoay như chong chóng trong đầu nàng, vì thế Duẫn đại thiếu gia đáng thương dù đã vô cùng cố gắng chơi bóng một cách cứng cỏi trong hai hiệp đầu, nàng cũng hoàn toàn không chú ý thấy.
Mãi tới hiệp đấu thứ ba, lúc này sức của Duẫn Tử Hàm cũng sắp cạn kiệt tới nơi, huấn luyện viên bỗng ra lệnh đổi người.
Lăng Siêu rốt cuộc cũng vào sân.
Với tiếng hoan hô rầm rĩ của toàn bộ cổ động viên, rõ ràng có thể thấy hắn được hoan nghênh tới mức nào. Quả nhiên vừa mới vào sân, Lăng Siêu lắc mình một cách vô cùng đẹp mắt, tránh được gã « Tiên Đạo » của đối phương, thoải mái ném bóng ghi điểm.
Những động tác liên tiếp nhau, lọt vào mắt Tiêu Thỏ, không hiểu tại sao khiến cho lòng nàng có một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Một lúc sau, Lăng Siêu nghiễm nhiên thành tiêu điểm của toàn sân bóng, liên tục ghi điểm, tiếng hoan hô của khán giả cũng không ngớt vang lên.
Tới lúc này, anh bạn Duẫn Tử Hàm trước đó vốn vô cùng đắc ý tự ngạo bắt đầu buồn bực. Gã liều mạng sống chết dồn hết sức đánh bóng chạy nhảy cả nửa trận đấu, sức lực đã sớm dùng hết, ấy vậy mà khán giả lại vô cùng nhiệt tình với nửa trận về sau này, bảo gã làm sao chịu cho nổi a ? Kỳ thật, Duẫn đại thiếu gia nếu biết được không những khán giả không nhiệt tình với hắn, mà ngay cả Tiêu Thỏ từ đầu trận vẫn chưa hề chú ý tới biểu hiện xuất sắc của hắn, gã dám thương tâm mà đập đầu vào cột bóng rổ tự tử mất. (Khổ thân bé Hàm, bé cũng xuất sắc cơ mà là nhân vật phụ làm nền thôi nên đành chịu thiệt vậy !)
Tuy đội của trường A được Lăng Siêu dẫn đầu liên tục ghi điểm, nhưng trường Z dù sao cũng không phải chỉ có hư danh, vị « Tiên Đạo » kia tốt xấu gì cũng là dùng hơn hai lọ keo xịt tóc mới có thể tạo dáng tóc đẹp như vậy, nói gì thì nói cũng không thể có lỗi với hai lọ keo đó được. Thế nên đến hiệp đấu thứ tư, đội trường Z bắt đầu tấn công mạnh mẽ, tới khi hết hiệp, điểm số hai đội lại hòa nhau.
Bị lội ngược dòng như vậy, các thành viên trong sân của trường A không khỏi có chút mệt mỏi, có chút lộ ra vẻ mặt uể oải, mà trong số đó mệt nhất chính là Duẫn Tử Hàm.
Thứ nhất, gã chơi từ đầu trận đấu, nên sức lực vốn không còn lại bao nhiêu. Thứ hai, gã từ đầu chỉ chăm chăm biểu hiện thật tốt trước mặt Tiêu Thỏ, nên không hề phân chia sức lực dàn đều ra toàn trận, khiến cho cả hiệp hai lẫn hiệp ba liên tục mắc sai lầm.
Lúc này, huấn luyện viên của trường A đề nghị nghỉ ngơi.
Duẫn Tử Hàm giờ mới có thể dừng lại nghỉ lấy hơi, đáng tiếc gã lấy chưa được hơi nào thì Lăng Siêu đã bước về phía gã.
« Cậu nếu chơi không nổi, ra xin huấn luyện viên cho thay đi. »
Nghe cái giọng lạnh như băng của hắn, Duẫn Tử Hàm lập tức nổi giận. « Ai bảo tôi không chơi nổi ? Cậu đừng coi thường người khác như thế ! »
« Cậu đã giúp đối phương ghi điểm ba lần. »
Duẫn Tử Hàm đỏ bừng mặt, giận đùng đùng quát. « Lăng Siêu, cậu đừng khinh người quá đáng ! Cậu đừng cho mình là hơn người khác thế chứ ? » Dù gì cũng là thiếu niên, tính tình nông nổi nóng nảy, suýt nữa gã còn muốn giơ cái tay đang nắm chặt lên nữa kìa.
Nắm tay còn chưa kịp giơ, Lăng Siêu đã nhanh chóng lùi lại. « Hy vọng lát nữa cậu sẽ không làm gánh nặng cho toàn đội. »
Hắn nói xong, lập tức đi.
Sau lưng chỉ còn Duẫn Tử Hàm, nắm tay đang giơ lên một nửa, đứng như hóa đá.
Tiếng còi tiếp tục trận đấu vang lên, tới vài phút cuối, điểm số hai đội vẫn đang ngang nhau, mãi tới thời điểm mấu chốt cuối cùng, Lăng Siêu bỗng cướp được đường chuyền bóng của đối phương.
Khoảnh khắc đó, tất cả khán giả trên cao, kể cả Tiêu Thỏ trong đó, ai cũng nín thở.
Chỉ thấy hắn thoắt một cái xoay người, bỏ lại hàng loạt hậu vệ của đối phương, nâng tay lên định ném bóng vào rổ.
Đúng lúc đó, một bóng ma lừ lừ xuất hiện vây hắn lại, « Tiên Đạo » kia lợi dụng ưu thế về chiều cao của mình liền chặn trước mặt hắn.
Lúc này nếu hắn cứng đầu mà ném bóng, cũng không phải là không thể ghi bàn, nhưng Lăng Siêu không thèm ném bừa, liền đảo tay một phát, đem bóng trong tay búng lên không trung chuyền tới cho Duẫn Tử Hàm.
Duẫn Tử Hàm tuy vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao đây cũng là khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, gã không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy lên ném bóng.
Vào rồi !
« Thắng rồi ! » Toàn khán đài đồng loạt hét lên, khán giả ai nấy đều sục sôi mừng rỡ.
Duẫn Tử Hàm ngây ngẩn cả người đứng yên tại chỗ, cú bóng cuối cùng kia, ấy vậy lại là do gã ném vào, là hắn đó nha ! Sau đó, toàn bộ đồng đội cũng sôi nổi ùa về phía hắn.
Trong khi cả sân đấu hoan hỉ ầm ĩ, Lăng Siêu lại quay người bỏ đi.
Mắt thấy Lăng Siêu rời khỏi sân đấu, Tiêu Thỏ không chạy theo mọi người chạy xuống dưới ăn mừng, mà là đi theo hắn ra ngoài.
Ra tới con đường rời khỏi sân đấu, nàng liền gọi hắn lại.
« Cậu vẫn khỏe đấy chứ ? » Tiêu Thỏ có chút lo lắng nhìn Lăng Siêu, không biết vì sao lúc hắn quay người bỏ đi, trong lòng nàng bỗng có một cảm giác trống rỗng không nói nên lời.
« Không có việc gì. » Lăng Siêu bình thản đáp.
« Vừa rồi… tại sao cậu không tự mình ném bóng ? » Tiêu Thỏ không hiểu, cú bóng đó nếu xét kỹ thuật chơi của Lăng Siêu, mười phần cũng phải được tám chín phần là ném trúng.
« Được bảy mươi phần trăm. » Lăng Siêu bỗng nói.
« Là sao ? » Tiêu Thỏ có chút ngốc.
« Cú ném bóng đó nếu là tôi ném, đại khái là có bảy mươi phần trăm là trúng rổ. »
« Rồi sao ? » Tiêu Thỏ nhìn hắn khó hiểu. « Không lẽ cậu chuyền cho Tử Hàm thì có thể ném trúng tới trăm phần trăm sao ? »
« Cũng không quá được bảy mươi phần trăm. »
« Vậy tại sao cậu còn đem bóng chuyền cho cậu ta ? »
« Nếu xác suất ném trúng là như nhau, tôi việc gì phải gánh vác cái nguy cơ có ba mươi phần trăm ném ra ngoài cơ chứ ? » Đúng vậy, nếu là có nguy cơ ném trượt như nhau, không bằng đẩy cái nguy cơ đó cho Duẫn Tử Hàm gánh. (Haizzz, bé Siêu thật là gian mà… cơ mà ta thích, hắc hắc)
Tiêu Thỏ giật mình hiểu ra, đồng thời nàng cũng thầm mắng bản thân trong lòng : Nhà ngươi lo lắng cho hắn làm quái gì ? Nếu là có hại, hắn đời nào chịu để cho mình chịu hại cơ chứ.
Ai bảo hắn là Lăng Siêu cơ ?