05/02/25
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Không giống với lúc mua quần áo chọn lựa kỹ lưỡng tỉ mỉ, khi đi siêu thị Tiểu Hạ thực hiện phương châm “đánh nhanh rút gọn” còn Nhược Phi thì lại lề mà lề mề. Cậu đẩy xe hàng, chốc chốc lại đưa mắt sang nhìn Tiểu Hạ đang đi bên cạnh cùng mình chọn đồ, mặt luôn hiện lên nụ cười rất quái gở.Mãi khi, Tiểu Hạ bị nhìn đến nổi da gà, cô liền lấy tay sờ mặt hỏi : “Cậu nhìn tôi như thế làm gì?”
“Không có gì. Tiểu Hạ, chị thấy chúng ta có giống đôi vợ chồng không?”
“Giống” Tiểu Hạ buột miệng nói.
“Thật không?”
Mặt Nhược Phi liền đỏ ửng, ánh mắt ngỡ ngàng cứ dán chặt vào người cô, tim cậu đập loạn xạ, miệng khô lưỡi cứng không biết phải nói thêm câu gì. Song, Tiểu Hạ hiển nhiên là đang trả lời lấy lệ vì cô đang mải ngó sang đám đông bên kia rồi kích động nói : “Wa! Kotex* đại hạ giá! Thẩm Nhược Phi mau qua đó xem đi!”
Nhược Phi : “……………..”
“Chị đúng là hết thuốc chữa rồi!”
*****
Không có cảm giác?
Mặt Nhược Phi đỏ gay rồi vội vàng quay mặt đi, không biết đang tức cái gì. Trẻ con nhớn rồi, tâm sự cũng nhiều lên, vì thế mà Tiểu Hạ đại lượng khoan hồng, chỉ thở dài, không thèm hỏi lấy một câu vì sao. Tiểu Hạ ngó thấy Kotex đang câu khách với khuyến mãi : “Mua một tặng một” liền nhào về phía đó, không nghĩ ngợi gì mua luôn 5 bịch. Xe hàng cũng vì thế mà đầy ngất ngưởng. Khóe miệng cậu giật giật, bó tay nhìn cô, còn cô thì khẳng khái phán một câu xanh rờn : “Cái này rẻ.”
“Em biết…………”
“Đàn bà con gái ai mà chả dùng băng vệ sinh, sao cậu lại dùng ánh mắt quái quỷ đó nhìn tôi? Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi không cần phải dùng nó à?”
“Không phải………..”
Nhược Phi không biết phải giải thích thế nào để cho cô hiểu được rằng : một gã đàn ông đẩy nguyên một xe hàng toàn băng vệ sinh là một việc rất chi là mất mặt.
Cậu nhìn ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Hạ, lần nữa bó gối trước sự vô tâm vô tư của cô. Cậu khẽ thở dài, xoa đầu cô, bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo : “Không có gì”
“Này, đừng có xoa đầu tôi như xoa chó con vậy chứ. Chỉ có tôi mới có thể xoa đầu cậu thôi!”
Tiểu Hạ cực kỳ bất mãn với hành vi của Nhược Phi, cô bèn nhảy lên định đập vào đầu cậu nhưng thế nào cũng không được nên tức tối giậm chân bành bạch vì thế mà cô hoàn toàn không chú ý thấy có một gã đàn ông đang đứng ở một góc siêu thị nhìn cô đầy vẻ phức tạp và khó hiểu.
“Thẩm Nhược Phi, cậu sao vậy?”
Tiểu Hạ nhìn thấy Nhược Phi đột nhiên dừng động tác trêu đùa lại rồi nhìn về một góc siêu thị thì cũng thuận theo ánh mắt cậu nhìn sang. Nhược Phi chỉ nhíu mày, trong đáy mắt thoáng lóe lên tia hàn quang lạnh lẽo, dường như đang trông thấy thứ mà mình rất gai mắt vậy. Tiểu Hạ nghiêng đầu ngó mãi mà chẳng thấy gì bèn lên tiếng hỏi : “Thẩm Nhược Phi cậu đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì………Có vẻ như em vừa nhìn thấy một tên cặn bã.” Nhược Phi thu lại ánh mắt của mình rồi mỉm cười nói với cô.
Về nhà, Nhược Phi cặm cụi nấu nướng trong bếp, còn Tiểu Hạ thì ngồi ung dung xem phim với Trần Duyệt trong phòng khách, chốc chốc lại quay sang bàn về hàng hóa và mỹ phẩm mà mình ưa thích. Trần Duyệt liếc Nhược Phi đang tất bật trong bếp, rồi nổi hứng trêu chọc Tiểu Hạ: “Phan Tiểu Hạ, cậu tốt số thật đấy!”
“Sao lại nói tớ thế?” Tiểu Hạ kỳ lạ hỏi lại.
“Thì không dưng nhà cậu lại có anh chàng culi đẹp trai tuấn tú, body chuẩn không cần chỉnh, lại giỏi nội trợ đến ở trọ chứ sao nữa. Đúng là hàng cực phẩm mà!”
“Lúc nào mà cậu chả có vô số chàng đẹp trai vây quanh, có phải hiếm hoi gì đâu, sao lại đánh giá tên nhóc Thẩm Nhược Phi đó cao vậy? Cậu đổi khẩu vị rồi à? Ê — Chuyển sang thích thanh niên trai tráng ‘tràn đầy sinh lực’ rồi có phải không~” Tiểu Hạ bèn giở giọng bông đùa.
“Bớt lỡm đi bà! Thẩm Nhược Phi có phải kiểu người ‘vai u thịt bắp mồ hôi dầu’ đâu mà lại đùa như thế. Cậu ấy là kiểu đàn ông anh tuấn tỏa ra mùi nam nhi đại trượng phu đấy bà.”
“Tớ chỉ nghe người ta nói để lâu không tắm thì bốc mùi, chứ chưa nghe thấy ai bảo có ‘người tỏa ra mùinam nhi đại trượng phu’ bao giờ cả………”
“Phan Tiểu Hạ, nói thật đi, cậu có với cậu ta………….”
“Có cái gì?”
Trần Duyệt ám muội cười cười, định nói tiếp thì Nhược Phi bỗng từ trong bếp đi ra. Phút chốc cậu bèn bày ra một bàn thức ăn vô cùng bắt mắt, khiến cho hai cô gái chỉ biết ngồi tóp tép miệng không ngớt. Trần Duyệt nhìn những món ăn đẳng cấp thượng thừa trên bàn thì xúc động đến rơi cả lệ. Cô nhào tới trước mặt Nhược Phi, uốn giọng ,cười sáng lạn : “Nhược Phi~~~~~~ Cậu thật là tuyệt vời trên cả tuyệt vời đó~ Cậu có bạn gái chưa thế?”
“Trần Duyệt, cậu không thấy buồn nôn à?” Tiểu Hạ không chịu nổi liền lên tiếng châm chọc : “Nhược Phi~~~~~Ụa…….”
“Em vẫn chưa có bạn gái, chị Trần Duyệt định giới thiệu cho em sao?” Nhược Phi bèn mỉm cười.
“Tôi cũng muốn lắm nhưng lại sợ Tiểu Hạ ghen!” Miệng rõ ràng là đang nói với Nhược Phi nhưng mắt Trần Duyệt lại liếc sang Tiểu Hạ.
“Được rồi! Cậu có cô nào thì giới thiệu cho nó đi, tớ chỉ mong tên nhóc này kết hôn sinh con đẻ cái sớm thôi!”
“Cậu hi vọng anh chàng đẹp trai này kết hôn sớm như thế sao? Thế cậu không có cảm giác gì với Nhược Phi của chúng ta à?” Trần Duyệt không thể tin nổi hỏi Tiểu Hạ. Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy - Chương 05
Họp lớp (1)
Translator : Feilunhai1010
Beta : Vandkh
“Phải có cảm giác gì?” Tiểu Hạ tò mò nhìn Trần Duyệt.
“Hai người là đôi trai tài gái sắc, lại còn là thanh mai trúc mã nữa chứ, tiến triển thêm một bước để thành cặp uyên ương âu cũng là hợp tình hợp lý mà! Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ tới điều đó à?”
“Làm ơn đi. Chúng tớ lớn lên cùng nhau, tớ nhìn thấy bộ dạng nó đóng bỉm, quấn tã; nó cũng nhìn thấy thời kỳ bi thảm tớ bị đậu mùa, xanh xanh đỏ đỏ đầy mặt, cậu nghĩ chúng tớ có thể tự dưng shock điện sao? Cậu sẽ bị điện giật với đứa em họ đẹp trai tới không muốn sống này à?”
“Tiểu Hạ, họ hàng gần kết hôn đâu có bị dị nghị…….”
“Với tớ như thế là xong rồi!”
Tiểu Hạ dùng mấy câu ngắn ngủn cốt để Trần Duyệt tin rằng tình cảm của cô đối với Nhược Phi chỉ là tình thân. Nhược Phi không nói câu nào chỉ lặng yên nghe hai người họ thảo luận, nghe đến câu cuối cùng đột nhiên cậu đập đũa cái cạch xuống bàn : “Em có việc bận phải đi, hai người cứ ăn tiếp đi.”
“Thẩm Nhược Phi, cậu không ăn cơm sao? Dọn lên rồi mà không ăn còn đi đâu nữa?”
“Không khiến chị lo”
Nhược Phi cầm cái áo khoác bỏ đi mất, để lại Trần Duyệt và Tiểu Hạ tròn mắt nhìn nhau. Tiểu Hạ bất lực nhìn Trần Duyệt, giục cô ăn cơm : “Cậu đừng để ý đến tên nhóc đó nữa, nhiều lúc nó cứ dở dở ương ương làm sao ấy…………có lẽ là đến thời “mãn kinh” rồi, hoặc là tuổi dậy thì hơi bị dài ấy mà.”
“Cậu ta đang tức.” Trần Duyệt nói.
“Có sao?” Tiểu Hạ khựng lại : “Chúng ta đâu có đắc tội gì với nó, hơn nữa theo như tớ biết thì nó có phải người hay chấp nhặt gì đâu”
“Tiểu Hạ, cậu đúng là đồ ngốc!” Trần Duyệt nhìn Tiểu Hạ hồi lâu, cuối cùng thốt lên một câu bất lực.
“Này, Trần Duyệt!”