05/02/25
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Giống như “đỉa phải vôi”, Tiểu Hạ liền giãy nảy lên, còn mặt Nhược Phi thì sa sầm lại.
Cô cảm thấy hơi thở mình gấp gáp tột độ, giống như bí mật nho nhỏ cố chôn kín trong lòng bị trải ra vô hạn, không thể khỏa lấp dưới đôi mắt cú vọ của Nhược Phi vậy.
“Phan Tiểu Hạ, đừng tưởng ai cũng ngốc như chị.”
“Không thèm đôi co với cậu nữa! Tôi đi ra ngoài dạo đây!”
“Đi đâu?” Nhược Phi bèn hỏi.
“Dạo loanh quanh thôi, lát nữa tôi về!”
Tiểu Hạ nói xong liền rời nhà, thẫn thờ bước đi không mục đích. Đầu cô trống rỗng, không biết đã đi được bao lâu và đã đi đến đâu, khi định thần lại thì mới hay mình đã tới sân bóng rổ của trường tự khi nào. “Đã đến thì an tâm ở lại”, cô cười tự chế giễu rồi trèo lên hai thanh xà, ngẩng đầu ngắm sao.
Làn gió nhè nhẹ lướt qua mang theo hương hoa cỏ mùa xuân thơm ngát, một đôi tình nhân cách đó không xa đang rì rầm tán tỉnh nhau, vẻ yên tĩnh của vườn trường kỳ thực lại chất chứa sức sống tiềm tàng của vạn vật. Không giống với âm thanh huyên náo ồn ã ban ngày, sự thanh tĩnh của ban đêm khiến Tiểu Hạ nhẹ nhõm muôn phần. Dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, cô nhớ tới rất nhiều người và cũng nhớ lại rất nhiều chuyện.
Cô nhớ, khi còn bé, mình luôn thích ngồi tại khán đài của sân vận động để ngắm sao,hồi đó bầu trời quang đãng hơn bây giờ nhiều.
Các ngôi sao chỉ cần chớp mắt đã qua mấy tỉ năm, tuy khoảng cách nhìn rất gần nhưng thực chất là không thể nào với tới được. Vật đổi sao dời, đến cả sao trên trời cũng phải đổi ngôi, còn lòng người thì sao…
“Phan Tiểu Hạ! Quả nhiên chị ở đây! Mười giờ rồi đó, chị còn không chịu về à?”
Nhược Phi không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Tiểu Hạ. Tiểu Hạ không tin đã muộn như vậy rồi, cô nhìn đồng hồ trên tay cậu rồi thốt lên kinh ngạc : “A! Mười giờ rồi! Tôi đã ở ngoài lâu như vậy sao?”
“Hừ!” Nhược Phi hừ lạnh một tiếng.
*****
Tại sao lại tốt với tôi như vậy?
“Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Trực giác.” 0
Nhược Phi liếc Tiểu Hạ một cái rồi uyển chuyển nhảy lên xà ngồi bên cạnh Tiểu Hạ. Cậu đưa cho Tiểu Hạ một que kem ốc quế Cornetto*cô liền mừng rỡ đón lấy, vỗ vỗ vai cậu : “Thẩm Nhược Phi, thằng nhóc cậu hôm nay bị làm sao thế? Tự dưng lại đối xử tốt với chị đây. Nói đi, nịnh chị đây rốt cuộc là có ý đồ gì?”
* Kem Cornetto : Kem ốc quế rất nổi tiếng tại Trung quốc, vị ngon độc nhất của nó đã chinh phục hàng vạn thanh thiếu niên và người tiêu dùng. Tên của nó dịch ra nghĩa là “siêu dễ thương”………….. (Nói đến kem lại thèm…….)
”Có ý đồ, chị có muốn nghe không?”
“Thôi vậy……….Coi như không biết gì cả! Một que Cornetto đã đòi mua lấy chị mày, quá keo kiệt rồi đó!”
“Haha! Chị thật khó hầu hạ!”
“Thẩm Nhược Phi, phòng triển lãm tranh của cậu thế nào rồi?
“Vẫn đang tu bổ. Hôm qua chị hỏi em câu này rồi đó!” Nhược Phi vừa nói vừa kỳ quái nhìn Tiểu Hạ.
“Tôi quan tâm đến tiến độ làm việc của cậu không được sao? Đúng rồi! Cậu có biết gần đây có quán nào ngon không? Tôi nói cho cậu nghe nhé………”
Tiểu Hạ thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Nhược Phi về các món ăn ngon của Tô Châu, càng nói càng hào hứng, còn biểu hiện của Nhược Phi càng ngày càng bất lực. Cậu nhìn Tiểu Hạ hỏi : “Tâm trạng chị… không tốt à?”
“Đâu có đâu” Tiểu Hạ sững lại đôi chút sau đó giả vờ ra vẻ hết sức phấn khởi.
“Thế tại sao chị lại khóc, hết xem phim kinh dị rồi lại nói nhăng nói cuội với em?”
Người khác đau lòng sẽ trốn vào một góc liếm láp vết thương, còn Tiểu Hạ nhà ta càng buồn càng nói nhiều, càng thích làm những việc bình thường mình ghét nhất. Lại còn tưởng “vải thưa che mắt thánh”, giả bộ vui vẻ để che giấu đau thương thì sẽ không ai biết, nhưng thật ra Nhược Phi đều nhìn thấu tâm tư của cô. Lời cậu nói làm Tiểu Hạ từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy thất vọng vì bản thân như vậy , nhưng cô vẫn ngoan cố nói : “Tôi thật sự không có sao mà”
“Buồn thì khóc ra, Phan Tiểu Hạ. Nhìn chị thế này càng khó chịu”
“Tôi thật sự không có buồn, muốn nói bao nhiêu lần thì cậu mới hiểu hả?” Tiểu Hạ cáu lên.
“Được, được, được, chị không có buồn, không có buồn……” Nhược Phi thuận theo lời cô, dỗ như dỗ trẻ con.
“Thẩm Nhược Phi, sao cậu lại tìm được tôi? Cậu theo dõi tôi đấy à?”
“Em thừa hơi hay sao mà theo dõi chị? Phan Tiểu Hạ, từ bé đến giờ mỗi khi buồn là chị lại ra sân bóng ngắm sao, nhiều năm trôi qua rồi mà chị vẫn như vậy”
“Ờ! Nó thành thói quen rồi……….” Tiểu Hạ khựng lại sau đó cười : “Thẩm Nhược Phi, chúng ta biết nhau được 25 năm rồi nhỉ?”
“25 năm? Không phải 20 năm sao?” Nhược Phi hỏi lại.
“Câu vừa mới sinh ra một cái là tôi đã nhòm thấy, tất nhiên là cậu không có ấn tượng gì với tôi rồi. Lúc đó cậu rất xấu, lại hay khóc, thật sự rất đáng ghét”
“Em mà xấu sao? Đừng có gạt người nữa đi!” Nhược Phi không tin.
“Thật đó! Cậu trông như con thỏ bị cạo sạch lông vậy! Vừa đỏ vừa nhăn nheo! Sau đó, khi cậu chuyển đến gần nhà tôi sống thì đã 5 tuổi rồi, vẫn xấu như ma, nhưng mẹ tôi lại vô cùng thích cậu. Hại tôi có một quãng thời gian tưởng cậu là con ruột của bà, từng bỏ nhà mà đi đó!”
“Haha……..Có việc như thế sao?”
“Đúng thế! Đúng thế! Khi cậu vừa mới chào đời…………”
Nụ cười của Nhược Phi vẫn dịu dàng như vậy, lại vẫn khiến người khác an tâm như vậy, Tiểu Hạ nhìn nụ cười đó, đột nhiên nhớ lại cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cậu………..
Thì ra, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi…………….
Lần đầu nhìn thấy cậu ta, cậu ấy vẫn chỉ là một con chuột con mà thôi!
*****
Hồi ức (1)
Năm lên ba Tiểu Hạ đã gặp được Nhược Phi. Cha Tiểu Hạ là sĩ quan, mẹ là quân y , từ nhỏ cô đã quen với cuộc sống trong đại viện quân khu của một khu phố nhỏ ở Giang Tô. Trong đại viện “nam nhiều nữ ít”, cô lại vô cùng đáng yêu nên ai ai cũng quý, do đó đã tạo cho cô cái tính ngây thơ nhưng lại tự do phóng khoáng.
Năm đó cô đã học thuộc mười phép tính cộng trừ, đọc được cả thơ Đường và còn biết nhảy múa theo nhạc nữa. Cũng vào năm ấy cô gặp được Nhược Phi.
Ngày hôm đó tuyết rơi đầy trời,cô đang nằm mơ mơ màng màng thì bỗng láng máng nghe thấy bố mẹ nói phải đi tới bệnh viện thăm “em trai” gìđó, cô cũng khóc mếu đòi theo. Má-mi nhìn cô vừa giận vừa cười : “Dì Vương Tuệ vẫn chưa xuất viện, đợi khi dì về rồi tự nhiên con cũng gặp được thôi, bây giờ mọi người đang rối lên như thế, con nít ranh như con theo sau chỉ thêm vướng chân vướng cẳng thôi. Mau đi ngủ đi!”
“Con không chịu! Con muốn đi! Con muốn đi xem em bé!”
Tiểu Hạ thấy má – mi không chịu dẫn mình đi chơi liền ngồi bệt xuống đất, giãy lên đành đạch, la khóc ỏm tỏi. Má – mi nhẫn nhịn nhìn cô ăn vạ, sau đó thì chịu không nổi, giơ tay phát đét vào mông cô một cái, cô càng gào khóc ầm ĩ hơn. Cuối cùng vẫn là bố cô không cầm được lòng : “Được rồi! Con nó muốn đi thì cứ mang nó theo! Vương Tuệ thích Tiểu Hạ nhà ta, gặp nó nhất định sẽ phấn khởi hơn mà.”
“Hừ!” Má-mi tuy mặt mày cau có nhưng vẫn đồng ý cho cô đi.
Cuối cùng Tiểu Hạ cũng nhìn thấy bé Nhược Phi tròn 3 ngày tuổi đang nằm bên cạnh dì Vương Tuệ, nhưng mặt cô lại bí xì xị.
Dì Vương Tuệ rất rất xinh đẹp, chú Thẩm cũng rất rất anh tuấn, nhưng con của họ thì đỏ hỏn như thỏ bị cạo lông,mắt híp chặt như mắt lợn, mũi tẹt như mũi sư tử, nhăn nheo dúm dó, nghía kiểu gì cũng không ra đẹp, chỉ thấy khó coi chết được. Dì Vương Tuệ dịu dàng xoa đầu hỏi cô : “Tiểu Hạ, con thích em bé không? Sau này làm con dâu dì, chịu không nào?”