15/03/25
Mình thích cậu đồ rắc rối
Bước theo Duy vào bên trong quán mà nó phải há hóc mồn đến nỗi có nhét một con cún con vào cũng được. phải nói sao nhĩ 'Nó quá hoàn mĩ'...
-Ơ! Duy đến đấy à!...cô nhóc này là!
-Người em giớ thiệu tuần trước cho chị đấy.
Nó thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt nó mới thanh cao làm sao, không một tì vết có lẽ vậy. Nó nghe Duy giớ thiệu về mình thì cũng cúi đầu vẻ chào hỏi:
-Em chào chị! Em tên Phương Di!
-Ồ! Cái tên thật dễ thương! Chị tên Lệ Dương, rất vui được quen biết em.
-Dạ!_nó hí hửng bắt tay chị gái đứng trước mặt. không ngờ khuôn mặt hoàn mĩ đó lại có tâm hồn hoàn mĩ không kém.
-Từ nay em phải cô gắng làm tốt nhé!...
-vâng! Em sẽ cố gắng mông chị có thể giúp đỡ em...
THế là nó bắt tay vào làm công việc kiếm tiền của mình. Nhưng nói trước nhé, chuyện này là bí mật, bỡi lẽ nếu mẹ nó biết thì bà sẽ cho nó đi chầu ông bà luôn quá. Mẹ nó luôn nói, nó chỉ nên học thật tốt còn chuyện tiền bạc để mẹ nó lo. nhưng nó biết vì bệnh của ba mà mẹ nó đã tốn nhiều tiền dữ lắm, nên nó không bao giờ xin mẹ tiền tiêu vặt cả, trừ khi mẹ cho nó.
**********
Hắn vừa nằm trên giường vừa ngẫm nghĩ về những hành động kì quái của con nhỏ rắc rrối. Nó hay đi đi về về vào cái khỏang thời gian 2h chiều đến 6 h chiều vào những ngày rãnh rỗi mà trường cho nghĩ. Ruốc cuộc con nhóc kì quái này đang làm gì bí mật mà hắn không biết. Hay đi chơi? hay đi hoc? hay đi đến nhà bạn? ...Nghĩ một lúc rồi hắn vứt hết mọi giả thuyết như trên, bởi vì những thứ ấy không thể lặp đo lặp lại cunghf những ngày.
Hănd quyết định để khỏi đau đầu, chiều nay hắn sẽ lập một kế hoạch 'Theo dõi' con bé ấy. Bởi vì trong thâm tâm hắn nhắc nhở, dù gì nhỏ ấy cũng là con của Bác giúp việt hiền lành mà nó quý nhất. vậy nên khi bác ấy không ở nhà thì hắn cũng có nghĩa vụ trong cói đứa con gái rắc rối của bác ấy.
Hắn vờ ở trên phòng, như mọi ngày không để ý xem con bé đi dâu. Khi nghe tiếng đống cổng ở bên ngoài hắn với lấy chiếc nón màu xanh đen, và chiếc ba lô tróng rỗng dùng để đeo kiểu, khoác lên vai chay thật nhanh xuông dưới gara vào đẩy ngay con xe SH màu đen yêu quý ra cổng. Đống cổng lại và hắn lên đường, Bắt đầu kế hoạch.
Hắn chạy thật chậm trong theo cái bống người nhỏ nhắn trên chiếc xe đạp mini màu trắng sữa ra đến tận phía đường lớn.
Hắn hơi choáng váng, hoặc có thể nói là không ngờ tới. Con nhỏ này đi gặp thằng con trai kia. Cái thằng đang mặt chiếc áo pull màu xanh dương, đang đứng vẩy tay chào con bé, cậu bạn tên Duy. Vậy suy ra:
'Con nhỏ này đi hẹn hò' Hắn phán một câu ngon ơ khi trông thấy cảnh tượng trước mặt. Con nhỏ này mới còn chút xíu tuổi đầu mà yêu với đương. (=>Ccậu này bị hâm nặng. cậu ta còn đi ngủ với con gái nhà người ta mà đi phán cho con nhà người ta cái câu như vậy)
Hắn vừa hậm hực thì thấy hai người kia đang rời khỏi chỗ đợi, hai người đạp xe song song trên đường. 'Trong đến ngứa mắt' Hắn vẫn tiếp tục lần mồ đi theo sau cặp trai gái đang đạp xe trên đường. Hắn biết người ta đi hen hò mà vẫn đi theo, có lẽ hắn hâm thật rồi. nhưng hắn lí giãi cho việc đi theo của mình là xem thằng con trai kia có đụng tay đụng chân với con nhỏ kia không. Nếu có thì cậu ta sẽ nhừ đòn. Làm việc tốt thì làm cho trót, dù gì Bác ấy cũng rất thương hắn.
Di và Duy dừng xe trước một quán ăn nhanh trên một con phố nào đó đông người qua lại. Đợi hai người đó đâye xe xuống bãi gửi và đi lên hắn mới từ từ đi vào quán. Chiếc mũ mội xụp xuống đầu chắc xe không ai nhận ra hắn.
Hắn đẩy cửa bước vào quán, chọn đại một chiếc bàn trống với địa thế thuậnu tiện để có thể quan sát hết các bàn trong quán. hắn kéo mũ lên, cố mở đôi mắ to của mình tìm xung quanh, mông sẽ tìm ra
bàn của nhỏ rắc rối. Nhưng lạ thay, hắn tìm hoài mà sao không thấy gì cả. hai người họ đã như bọt nước tan đi...Họ đi đâu, rõ ràng là vào đây mà....
-Cho hỏi! quý khách dùng gì ạ!
Hắn giật thót mình suýt hét lên khi có người gọi hắn phía trên. đúng là làm việc sấu thì luôn 'có tật giật mình'. Hắn ngẩn đầu lên nhìn chị phục vụ trước mặt mình, chị ta đang nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu và nghi ngờ.
Hắn hiểu ánh mắt đó. Cho nên hắn đã ban phát cho chị gái này nụ cười mà hắn vẫn thường dùng trong các màng cua gái. Nhắc đến cua gái hắn mới nhớ đã lâu rồi hắn không đi Bar. Nhưng không sao, ở nhà hắn cũng có đồ để chơi mà.
Chị ta từ vẻ mặt hậm hực biến đổi 180độ sang hai má chúm chím ngượng ngùng. Hắn tự cười thầm trong bụng, vẻ đẹp trai của hắn vẫn không rung chuyển chút nào.
-Cậu dùng gì vậy! để mình ghi cho...
Trời! bây giờ chị ta còn gọi hắn là 'mình-cậu' nữa chứ. Nghe nổi hết da gà. đúng là con gái xoay như chong chóng ý.
-À! em dùng một li cafe và một bánh puding cafe.
-Cậu cứ gọi mình là 'mình và cậu' là được rồi! cậu chờ chút nhé.
Bây giờ thì hắn cảm thấy ngứa ngáy trên người thật sự. Cái cảm giác hẫn diện trong lòng bây giờ không còn nữa mà thay vào đó là khó chịu vì bị một đứa con gái dở hơi làm quen.
Hắn đưa mắt nhìn quanh quán một lần nữa ,...Không có ở kia, khong có bên đó, bên này cũng không, ...vậy ruốc cuộc con nhỏ này đi đâu vậy nhỉ.
-Phương Di! ra chào khách đi em....
-Vâng!
Hắn vừa nghe thấy gì đó, giọng ngọt ngào gọi tên một người quen quen, và sau đó cúng được đáp trả bàng cái giọng ngọt ngào nghe cũng quen quen nốt. Hắn biết âm thanh ấy phát ra từ đâu. SAU LƯNG HẮN. Hắn từ từ quay đầu ra sau, đừng nói là hắn đang đoán trúng...
-Trần phương Di!_Hắn trợn tròn mắt khi ở phía bàn thu ngân là một cô gái nhỏ nhắn với bộ áo quần đồng phục của quán đang săn tay áo vừa đẩy cánh của thay đồ bước ra,...Bất ngờ hơn...Phía sau cô gái đó, là một chàng trai cùng mặt một loại đồng phục. Cô gái đang cúi đầu chào mấy ngwoif phục vụ trong quán.
Bây giừo hắn đã hiểu chuyện gì đang sảy ra. NHỏ rắc rối đang đi làm thêm. Nhưng ...Tại sao phải làm thêm...nhóc thiếu tiền à...
Chap5: Nhận ra:
Kể từ cái buổi chiều nào đó hắn theo dõi nhỏ rắc rối và đã gặt hái được cái thành quả là "nhỏ rắc rối đang đi làm thêm"...Từ đó thì trong đầu hắn luôn lượn lờ mấy câu hỏi kiều như:" nhỏ đi làm thêm làm gì?" hay đại loại "nhỏ cần tiền à" . Hắn không nghĩ là nhỏ thiếu tiền đến mức phải đi làm thêm...
Và rồi mấy ngày gần đây hắn quyết định đi theo sau nhỏ. Hắn tỏ ra như khong biết gì. Vào các buổi chiều lịch trình đi làm của nhỏ, hắn thường giả vờ ngủ vùi trong phòng để rồi khi nghe tiếng đống cổng và tiéng chiếc chân chống của xe đạp kêu lên ''lất cất" . Hắn lại với lấy chiếc túi và chiếc mũ chạy vội xuống gara lôi ra con xe SH quen thuộc rồi phóng vút đi theo sau lưng nhỏ.
Hắn tới quán. Ngồi vào đúng cái chỗ mà lần đầu hắn ngồi, được hắn đánh giá là địa hình lí tưởng. Ngẫm ngĩ lại không có lí do nào bắt hắn phải đi theo nhỏ cả. Chỉ có một lí do duy nhất được hắn đưa ra. Là do bác giúp việc nhà hắn quá tốt. tốt đến độ hắn tự nói với bản thân phải ra tay giúp đỡ bác ấy chấm hết.