17/03/25
Mình thích cậu đồ rắc rối
-Cậu làm gì vậy hả...Có thôi đi không..._Di đưa tay hốt hoảng đẩy đẩy đầu hắn chỉ cách cổ mình chùng một gang tay...
-Không..._Hắn ép đầu xuống chọi lại bàn tay đang đẩy đẩy trên trán hắn...
-aaaaaaaaa...Đừng đừng..._Di không chống cự lại được...
Đầu hắn ép xuống cắn ngay một phát vào cổ Di...haaaa....
Hắn đùa giỡn đến độ quên khuấy cả việc phải hỏi vì sao sáng nay Di lại khóc...heeeee....0
*********************
TRong lúc đó...
-Con nhỏ chết tiệt. để xem cô trốn đi đường nào..._KHánh cười khoái chí. Gác đầu lên cánh tay. Tay kia giơ giơ cái bảng tên lên trần nhà nhìn trân trân rồi lại cười khoái chí.
-Ờ! Mà sao nhỏ Son này toàn nói những điều kì lạ...Gì mà “đừng để bị điên...”......hơ hơ....Tao có thích con nhỏ đó đâu mà bị điên...Con ngốc đó...nói toàn những điều không tưởng...._Khánh ném cái bảng tên lên chiếc bàn bên cạnh giường. Lấy gối úp lên mặt...
-Tối nay...Thôi đừng đi nữa! Ở nhà ngủ cho khoẻ..._Khánh nhắm mắt lại...Miệng lẩm bẩm đi theo vào giấc ngủ...”Con nhỏ chết tiệt TRiệu Đan Ngọc”
Cậu chìm dần vào giấc ngủ...
Đôi mắt ướt rũn xinh đẹp nhưng thoáng vẻ yếu đuối ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn cậu....Khuôn mặt và giọng nói khiến tim cậu đập nhanh.....
....Cậu lại choàng mở mắt ra nhìn lên trần nhà...đưa tay với cái bảng tên vừa vất lên bàn...
“Đừng để mình bị điên...”_Cái giọng khẩn khoảng nhưng không kém phần ra lệnh của nhỏ Son cất lên...Với ánh mắt buồn phiền kì quái của nhỏ...Từ trước đến giờ nhỏ Son nói gì cũng đúng cả...
“Đừng để mình bị điên....”
**********************
Cũng trong lúc đó....
-Chị hai....Tại sao tất cả lại ra vầy...._Son đưa tấm ảnh của một cô gái đang tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cầm một nhấn hoa thuỷ tiên, cô đẹp một cách lạ lùng...
-Chị hai...Bây giờ phải làm thế nào đây? Phải làm thế nào để chuyện nay không tiếp diễn nữa...tại sao ông trời lại cứ cho chúng ta trôi theo vòng luẩn quẩn mãi vậy...._Son như vô hồn. Nhìn tấm ảnh rồi nhìn lên bầu trời đêm...
-Chị nói...bây giờ nếu Khánh yêu cô ta thật thì phải làm sao đây...Cậu ấy sẽ đau mất....Đâu rất nhiều...Và em không muốn như vậy. Cậu bé đó vẫn còn quá trẻ con...Em không muốn trong cuộc đời của cậu ấy bị tổn thương một lần nào cả...Giống em , giống chị, giống Phi, Giống ...Cả Duy nữa...và cả người ấy...Vậy thì phải làm sao đây...
-Phải làm sao mới tốt. Em có nên nói với Khánh hay không? Có lẽ nói ra từ đầu vẫn tốt hơn...Chị nhi...Nhưng em cần thời gian...Chị ! Chuyện này có thể chờ đến lúc em đã suy nghĩ thấu đáo không....
Son nhìn vào tấm ảnh...Rồi liếc xuống nhìn tấm ảnh cậu bạn Khánh đang cười toe toét ở bên gốc bàn...
-Cậu đợi tớ! Và đừng bao giờ để mình bị điên nhé...
*************************
-Bố! Tại sao lại như vậy?_Duy điên tiết lên...Nhưng vẫn giữ giọng bình thãn...
-...
-Bố! Sao bố không hỏi ý kiến con...Dù gì con cũng đã lớn..._ANh nhăn nhó...
-....
-Bố! BỐ!.....alô..._Duy nhìn màng hình điện thoại hiện thị kết thúc cuộc gọi....
Duy nháy mút điện lại......Máy bận...
Anh tức điện lên...Ném cái máy xuống giường....
“tại sao lại như vậy chứ...”_Đặt tay lên trán. Mắt nhìn lên trần nhà...
“CỐc...cốc...”
-Vào đi...
-Chú mới gọi. Bảo cô em vợ tương lai của chị đã về nước._Dương lắc lắc chiếc điện thoại di động trên tay...
-..._Duy tức điên.
-Haix....Chuyện đâu rồi cũng có đó._Dương đặt tay vỗ vỗvào tay cậu em trai.
-Nếu em vẫn cố chấp sẽ bị bắt qua bên đó phải không?_Duy lơ đễnh hỏi.
-..._Đó là điều chắc chắn. Dương không trả lời chỉ gật đầu nhẹ.
-Thế đấy..._Duy ngồi bật dậy...
-Thông cảm cho chú. Dù gì trong nhà chỉ có em là con trai duy nhất._Dương khẽ vỗ vai cậu em trai. Rồi đứng lên đi ra và khép cửa phòng lại
-...
Duy nằm vật xuống giường. Không nói gì. Hai mắt nhắm nghiềm lại.....
Cậu nghĩ gì trong đầu rồi trôi tuột vào giấc ngủ...
*****************
NGọc ngồi trầm ngâm nhìn ra ban công....Cô xa cái đất ngước này lâu rồi...dến lúc trơ về thì nó thay đổi quá nhiều...
Cô cũng thay đổi...
Anh cũng thay đổi...
tất cả...cả con người, cả tình cảm,........................................
Cô nhìn lên trời thấy các vì sao nhấp nháy vui mắt...
“Đó là sao của bà tớ đấy”_Cậu nhóc chỉ tay lên trời...
“Vậy hả?”_Cô nhóc mở to mắt ngạc nhiên...
“Mẹ tớ bảo vậy”_Cậu nhóc cười cười đưa cái răng khảnh...
“thế sao lại lên được đó”
“Khi người ta đi hết quãng đường của cuộc đời mình thì tự dưng họ sẽ được thành mộtngôi sao...luôn phát sáng...”-Cậu nhóc hồn nhiên nói...
“Thế khi nào tớ và cậu cũng được lên đó...”_Cô nhóc cười.
“Không đâu...Cậu không được lên...”_Cậu nhóc nói.
“Tại sao..”_Cô nhóc dường như sắp bật khóc. Chỉ thêm cái clit nữa là công tắc sẽ hoạt động chế độ phun nước muối. Và bản đồng ca mùa hạ”
“Tại cậu ăn kem mà cắn vào tay tớ...”_Cậu nhóc nói...Nhưng khi liếc qua thấy cô nhóc như sắp khóc thì cậu nhóc nói thêm một câu nữa...
“Nhưng tớ sẽ xin ông trời tha lỗi cho cậu”_Cậu nhóc nói. Chắc chắn...
“Thật nhá”_cô nhóc cười tươi.
“thật”
“Vậy chúng ta sẽ cùng nhau đi hết quãng đường! Được không?”_Cô nhóc hí hửng...
“KHông được?”_Từ chối...
“Tại sao”_MIếu máo...
“Vì...Cậu phải đi với người cậu thích chứ...”
“Nhưng...Tớ thích cậu mà...Không phải được sao”_CÔ nhóc lại nói...
“Để tớ về hỏi mami xem có được không đã”_Cậu nhóc ngẩng mặt lên trời. Cân nhắc...
“Vậy là được rồi há?”_Cô nhóc vui mừng cười cười...nhìn lên bầu trời...
Chap27: Tâm trạng của những người con gái...
Đấy mới thế mà đã hết học kì cuối lớp 12 rồi...
Nó hì hục từ sáng đến tối ngồi ôm đống sách vở học cho mình rồi còn phải ôn lại kiến thức cho cái cậu bạn trai đầu óc trắng toát như tờ giấy...Thật mệt quá...TT^TT(có ông người yêu lười biếng..Hix)
Bây giờ là 12h đêm nhưng còn thêm hai ngày nữa là thi tốt nghiệp tất cả các môn rồi vì vậy phải cố lên...
“Trần Phương Di ! CỐ LÊN...”
Nó tự nhủ với bản thân rồi cầm cây bút chì ngoáy ngoáy vào trang giấy viết lại mấy từ vựng tiếng anh mới học hôm qua...
“Ơ! Nhưng sao im lặng vậy nhỉ...”
Nó khựng lại vì có chút lạ lùng...Sao tự dưng thấy tróng tróng cái gì đó...Nó đưa tay gãi đầu...Quay qua bên phải...”Quyển từ điển có đây rồi...Vậy thiếu cái gì nhỉ...”Nó ngẫm nghĩ. Đưa tay gãi đầu...
Quay sang bên trái....Á à a...
Mắt nó mở to...Miệng há hóc nhìn cái con người đang say ngủ ngon lành, còn lấy cuốn tập vở chép anh nó đưa mượn làm gối kê nữa chứ. Không biết có chảy nước dãi nơi không. Nghĩ mà gớm...
-Ê! Phi..._Nó đưa tay lay lay...
Bất động...
-Dạy học bài đi..._Nó lay lay...Ghé sát tai nói hơn to một chút...
Bất động hoàn toàn bất động...
-Dậy..._Nó nói to vào tai...
Vẫn bất động...._Tức giận...
-Trương Hoàng Phi...._Nó hét to...
Cái thân người cao to chỉ động đậy vai một chút thì lại nằm bất động ...Còn kèm cả tiếng “Khò khò” nho nhỏ...Làm nó tức điên...Tim gan như muốn trào ra ngoài, máu thì lại muốn trồi ngược lên não...Và nếu không giữ đc bình tĩnh có lẽ nó đã đưa tay đánh tụi hụi vào cái xác đáng ghét kia.