04/07/25
Mình thích cậu đồ rắc rối
-Qua bên đó nhé?_ngón tay của Long chỉ vào một khoảng nhà nhỏ cho mấy đứa trẻ chơi cầu trượt có mái che màu đỏ rất đáng yêu.
-Ừm!_Nó gật đầu. Vui mừng khi nó tìm mãi mà không thấy cái nào cả...
*****
-ướt hết mất rồi_Long đưa mắt nhìn nó xong lại nhìn mình, trên khoé môi nở nụ cười tươi.
-Xin lỗi, áo anh ướt cả rồi_Nó chỉ tay vào chiếc áo sơ mi đang trũn xuống vì nước trên tay Long.
-Không sao..._Anh lại cười cười. Đưa tay vắt kiệt nước chiếc áo trên tay rồi trả lời giọng vẫn không mấy quan tâm tới chiếc ao.
-Tại sao đang nắng trời lại mưa nhỉ. Kì quái?_Nó đưa mắt lên trừng trừng nhìn ông trời vẻ thán trất.
-Cũng không tồi!_Long nhìn lên trời cười cười.
-Không tồi? Là có ý gì?_Nó đưa mắt nhìn Long vẻ dò hỏi...
-không có gì cả. Ngồi xuống đây đi._Long cười cười. Đưa tay chỉ chiếc ghế dài mà người ta đặt ở đấy.
-..._Nó không nói gì thêm. Từ từ ngồi xuống theo Long.
-Uống đi. Tan hết rồi đấy.
Nó nhìn xuống cốc trà sữa trong tay mình. Nhờ có cái nắp ở trên mà mưa không giọt vào được. Li cà phê giấy ở trên tay Long cũng vậy. Nó đưa miệng hút hút chất nước đặc sẹt có mùi hương dâu thoang thoảng và một chút sữa tươi.
-Trời mưa cũng tốt thật?_Tự dưng nó giật mình khi cái giọng khàn đặc của Long lại cất lên nhẹ nhàng như đang thì thầm bên tai nó.
-Tốt gì? ướt hết cả?_Nó nhăn nhó nhìn Long rồi nhìn ra bên ngoài. Bây giờ mọi người đã trốn biệt vào quán cafe bên cạnh hết rồi. Chỉ có lác đác vài đôi người yêu che dù đi trong mưa...Không khí vô cùng lãng mạn.
-hihi...Lâu rồi không tắm. Bây giờ tắm luôn một thể ý mà?_Long quay sang nhìn cái vẻ nhăn nhó của nó xong nheo nheo mắt nhìn nó cười.
-Anh..._Mặt nó nóng bừng lên, cái li nhựa trong tay như muốn bóp nát cả.
-Anh nói không đúng à?_Long lại nheo nheo mắt nhìn nó.
Tức chết đi được...aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Nó đưa tay đánh vào người anh ta. Anh ta la oai oái rồi lấy tay che lại trên đầu.
Đánh xong như nhớ lại chuyện gì đó nó quay sang nhìn anh trừng trừng rồi nói:
-Thế anh nói tôi hôn anh bao giờ_Bình tĩnh.
-À cái đó..hahaha...em không nhớ à?_Long đưa mắt nhìn nó có chút thất vọng.
-Không!_dứt khoát.
-Cố nhớ đi...anh không nói đâu..._LOng cương quyết...
-Nói đi..._Nó dồn người về phía Long, đưa tay lên cầu khẩn...
-Không1 Chuyện này em phải nhớ chứ...haha_Long cười cười rồi đưa mắt gian gian nhìn nó.
-..._Nó cố gắng làm khuôn mặt ngây thơ lắm để dụ dỗi nhưng vẫn không thần công.
-không nhớ à?_Long hỏi nhìn nó cười.
-Không!_Nó gật đầu.
-vậy cái này có nhớ không?_Long cúi đầu sát lại gần nó hơn.
Nó có thể cảm thấy hơi thở mạnh của Long bao phủ cả khuôn mặt nó. Mặt nó nóng cả lên. Nó thấy sóng mũi cao cao của Long cạ vào mũi nó nhẹ nhàng...Không thể được...Chưa kịp làm gì thì nó đã thấy bàn tay ai đó kéo tuột Long ra rồi đấm anh nhào vào bụi cây cảnh bên cạnh.
Nó hoảng hốt đưa mắt trừng trừng nhìn người đó. định quát lên thì ...OH MY GOD...
Cậu con trai hừng hực sát khí, hay tay nắm chặt lại, cả thanh người ướt rũn, chiếc áo bun xanh lá ướt rũn có sát vào thân hình quyến rũ cao to mét tám...Cả ngwoif cậu toá lên vẻ tức giận. Ánh mắt cậu nhìn nó như truy hỏi...Nó thấy ánh mắt đó làm tim nó đau...đau...rất đau.
-Cậu..._Nó lí nhí.
Cậu con trai đứng trước
mặt nó , tóc bết cả vào khuôn mặt đã đỏ dần lên vì tức giận, khoé môi cậu mím chặt lại cái sóng mũi cao thanh tú thường ngày . Vẫn khuôn mặt đó nhưng sao lại khiến nó cảm thấy như gần chết đến nơi, con người này như muốn bóp chết nó bằng ánh mắt ấy...
Chap20: Yêu...
-Cậu...cậu làm gì vậy hả?_Nó chạy tới bên cạnh Long, đưa mắt trừng trừng nhìn cậu bạn. Haix mặc dù muốn hỏi tại sao cậu ấy lại đến đây nhưng điều cần giải quyết trước tiên là thảm hoạ mà chàng ta gây ra cho người ta cái đã. Tự dưng không đâu lại bất ngờ đánh người ta như vậy. Thật vô lý.
-..._Phi vẫn không nó gì. Ánh mắt cậu long lên nhìn nó, da mặt đỏ lên như bóc lửa làm nó có vẻ sợ sợ. T^T
-Anh không sao chứ?_Nó ngại ngùng qua sang nhìn Long, vẻ như chuyện lúc này là bản thân nó có lỗi.
-Không sao!_Long đưa tay lau vết máu nơi khoé môi nhìn nó cười vẻ cho nó an tâm.
-Cậu xin lỗi anh ấy đi!_Nó ra lệnh cho Phi. Mặc dù biết thế nào cậu ta cũng ngang bướng. Cái tính không biết mình sai chỗ nào.
-..._Phi trừng trừng nhìn nó. Xong quay mặt sang nhìn Long vẻ bỏ ngoài tai những lời nó nói. Khiến nó tức điên, thiếu điều đấm cậu ta một cái.(ước mơ thôi)
-Cậu xin lỗi anh ấy đi! Tại sao lạ đánh người khác như vậy chứ?_Cố bình tĩnh. Cấp 1.
-..._tản lơ. Vẫn nhìn trừng trừng Long. Lúc này nó mới biết lời nó nói như gió thoảng qua . Còn hai tên con trai trong tình thế này không coi lời nó ra gì mà chỉ nhìn nhau trừng trừng như nói chuyện bằng ánh mắt làm nó thêm bực mình.
-Xin lỗi đi!_Gắt lên. Cố kìm nén Cấp 2. Tiếp tục vs dọng điệu ra lệnh.
-..._Xem lời nói của nó như cái gãi tai.
Tức quá...
-Hoàng Phi! Xin lỗi đi!_Tức giận.Cấp12...bùm bùm...
-..._Quay người bước bước nhanh không nhìn nó một cái.
-TRƯƠNG HOÀNG PHI!!!!_Nó vụt đứng dậy. tức giận hét lên. Bỏ mặc cậu con trai đang ngồi dưới đất. Vụt chạy theo Phi.
Vừa lao ra khỏi mái nhà gỗ thì nó lại thấy thật là điều sai làm lớn nhất của nó. Vì bây giờ trời đang mưa...huhu...và tất nhiên quần áo trên người nó cũng ướt như chuột, tóc tai rũ rượi...
Nó hậm hực tóm lấy cánh tay Phi. Một là cậu ta thật là quá quắt hai là tại đi theo cậu ta mà toàn thân nó ướt rũn như một con ngốc.
-Tại sao cậu lại vô lí và cứng đầu như vậy hả?_Nó cố hét lên, miệng mở to khiến cho mấy giọt nước mưa cứ bắn vào miệng(Khỏi uống nước haha).
-..._Phi không nói gì cả, cũng không quay đầu lại nhìn nó. Cánh tay cậu hất mạnh tay nó ra rồi bước đi tiếp, không có ý định dứng lại thêm một lần nữa. Nhìn cậu ấy như vậy nó cảm thấy hình như nó đã sai, nhưng nó sai chuyện gì chứ?
-Cậu đứng lại đó..._Nó lại hét lên. Nó cố gắng đi như chạy để đuổi kịp bước chân dài của Phi.
-...
-Cậu đứng lại...á..._Nước mưa làm cho nó không biết nước mắt nó có chảy không. Mà hình như nước mắt nó có chảy. Chảy rất nhiều là đằng khác. Nhưng tất cả đã hoà lần vào trong làn mưa. vừa hét lên một cách tuyệt vọng vừa cố đưa lay lên lau nước mắt. Mặc dù nó biết cho dù nó có chảy bao nhiêu nước mắt bây giờ thì có ai biết đâu. Vì lau nước bận lau đi mấy giọt nước mắt bướng bỉnh mà nó không để ý đến cái anh chàng cao to lúc nãy còn bước đi hùng hồn dừng lại lúc nào. Làm nó đang đi chạy mà đâm sầm vào cái dáng to lớn đo. Xuýt chút nữa là ngã. Haix. Hú hồn.
-Cậu..._Nó ngước mắt lên nhìn Phi đang trước mặt mình. Như hình như cậu trong mắt nó đã bị màng mưa bao phủ nên nó không biết cậu đang nghĩ gì và tất nhiên cậu cũng không biết nó đang tức quá hay vì một cái gì đó mà khóc.
-Cậu cứ về chơi với anh ta đi! Đi với tôi làm gì._đọc địa, lạnh lùng.
-Cậu...cậu nói gì vậy hả?_Nó gắt lên. Chẳng nhẽ cậu đã thấy...
-Không phải hai người định làm gì hả._Nó không biết cậu đang nghĩ gì nhưng trong lúc này nó cảm thấy cậu đang nở nụ cười mỉa mai thường ngày.
Bốp.
Bàn tay nó vung lên. Đạnh mạnh vào má người con trai đang đứng trước mặt. Nước mắt nó rơi ra . Không nói gì nó bước đi...Nó thấy đau. Tại sao những lưòi đáng ghét của cậu lại làm tim nó như có ai đó bóp nhẹn. Nó đưa tay lên gạt những giọt nước mắt bướng bỉnh của mình. Tại sao cậu có thể nói như vậy được chứ.