XtGem Forum catalog
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
23:11 - 09.01.2025
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Chân lý cuối cùng của cuộc đời này là: Tình yêu là sống và sống là tình yêu.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
09/01/25

Lần Đầu tiên Biết yêu





Ngày thứ ba, Hướng Vũ Phàm vẫn không về nhà, cũng không đi học. Mặc dù bà Hướng không nói gì nhưng Lạc Phán Phán biết bà rất lo lắng. Niềm tin của Lạc Phán Phán bắt đầu bị lung lay. Lẽ nào lần này cậu ấy bỏ đi thật? Liệu cậu ấy có đi xa không, có quay về không? Suy nghĩ này khiến cô lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên. Cô bắt đầu hỏi bạn thân xem có phải cô đã sai không, Hướng Vũ Phàm thật sự sẽ không quay lại?

Đoàn Khanh Nhi vỗ vai cô an ủi: "Không đâu! Cậu ấy đã lớn rồi, sao lại tính toán một chuvện nhỏ nhặt như thế? Chăng qua là hôm đó cậu giận quá nên nói thế, cậu ấy nhất định sẽ hiểu mà. Phán Phán, đừng nghĩ lung tung, tin mình đi, nhất định ngày mai cậu ấy sẽ về!".

Thật không? Ngày mai cậu ấy sẽ về sao?

Lạc Phán Phán không tin điều đó lắm.

Ngày thứ tư, Hướng Vũ Phàm vẫn chưa về nhà. Cả ngày, lòng Lạc Phán Phán nóng

như có lửa đốt, không thể tập trung học được, lúc ăn trưa, suýt chút nữa thì cầm dĩa đưa lên mũi, nhưng không phải là mũi cô mà là mũi của Đoàn Khanh Nhi ngồi bên cạnh...

Là bạn thân của Lạc Phán Phán, Đoàn Khanh Nhi không chịu được tình trạng đó, quyết định thực hiện nghĩa vụ của một người bạn tốt: giúp bạn mình lấy lại phương hướng.

"Nghe mình nói này, Lạc Phán Phán, cậu ngồi lo lắng ở đây thì có ích gì? Nêu cậu lo lắng cho Hướng Vũ Phàm thì đi tìm cậu ấy đi!" Sự thực là cô sợ Lạc Phán Phán không cẩn thận dùng dĩa chọc vào mũi cô nên quyết tâm cứu Lạc Phán Phán thoát khỏi tình trạng tâm hồn bay lơ lửng trên tầng không...

"Tìm cậu ấy? Nhưng thế giới rộng lớn thế này, biết tìm cậu ấy ở đâu?" Lạc Phán Phán hoang mang, chớp chớp mắt, giống như một đứa trẻ bị lạc đường không biết phải làm gì khiến người khác phải xót xa.

Đoàn Khanh Nhi thở dài, đưa tay véo hai má cô. "Lạc Phán Phán, bình thường cậu thông minh lắm, thế mà lúc quan trọng lại để trí óc rơi đi đâu mất rồi! Muốn tìm Hướng Vũ Phàm, tất nhiên cậu phải đi tìm những người bạn thân của cậu ấy. Người càng thân thiết thì càng hiểu rõ thói quen của cậu ấy. Nhờ sự giúp đỡ của họ thì việc tìm được Hướng Vũ Phàm không còn khó khăn nữa."

Bạn thân?

Một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú hiện lên trong đầu Lạc Phán Phán, mắt cô sáng lên, nét mặt lanh lợi trở lại.

"Mình hiểu rồi! Khanh Nhi, cảm ơn cậu! Cậu giúp mình xin nghỉ buổi học chiều nay, lần sau mình sẽ mời cậu uống trà sữa trân châu!"

Nói rồi, cô vội vàng kéo ghế nhanh chóng chạy ra khỏi căng tin của trường.

Nhìn theo cô, Khanh Nhi lắc đầu.

"Ôi, đúng là tình yêu khiên cho người ta mất trí!"

Vị cứu tinh mà Lạc Phán Phán nghĩ tới chính là em họ xa của Hướng Vũ Phàm - Hàn Thần Dật.

Cậu ta là họ hàng của Hướng Vũ Phàm, hai người sống chung một khu, chắc chắn Hàn Thần Dật sẽ hiểu Hưóng Vũ Phàm, điều này có thể thấy từ việc cậu ta biết việc của Diêu Nguyệt Thi. Có khi nhờ sự giúp đã của cậu ta, cô có thể tìm được Hướng Vũ Phàm.

Suy nghĩ này khiến cho Lạc Phán Phán vui mừng nên cô không suy tính gì nữa, vội vàng chạy đên trước cửa nhà Hàn Thần Dật, lúc đó mói nhớ ra là không có số điện thoại của cậu ta.

Lạc Phán Phán không dám gõ cửa, cô không quên được trong tòa biệt thự này, ngoài một cậu thiêu niên khôi ngô, tuấn tú còn có một con chó Tibetan Mastiff hung dữ... Cô biết mối bất hòa giữa Hướng Vũ Phàm và Hàn Thần Dật, thế mà lại đến nhà người ta để nói về kẻ thù của người ta, muốn nhờ người ta giúp đỡ cô, nếu cậu ta không vui, thả chó ra cắn cô thì cô phải làm thế nào?

Nhưng ngoài việc tiến lên gõ cửa, cô không nghĩ ra được cách nào khác. Cô đã đến đây rồi thì không thể lặng lẽ ra về được.

(truyện được post tại KhoTruyenhay.SexTgem.Com,chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Lạc Phán Phán buồn bã nhìn vào cánh cửa lớn của tòa biệt thự, đang chau mày suy nghĩ làm thế nào để liên lạc được với Hàn Thần Dật thì cánh cửa sắt chạm khắc hoa văn đã được một người làm mở ra. Cậu thiêu niên mặc đồng phục học sinh xuât hiện sau cánh cửa, theo sau có ba vệ sĩ. Cậu ta không nhận thấy sự có mặt của cô, cầm lấy cặp sách, bước lại gần chiếc xe con đỗ trước cửa.

Lạc Phán Phán nhận ra đồng phục cậu đang mặc là của trường quý tộc tốt nhất thành phố - trường Trung học phổ thông Phong Hằng. Có thế thấy nhà cậu ta rất lắm tiền, cậu ta không chỉ sống trong tòa biệt thự đẹp nhất Cảnh Lam Viên mà còn được học ở một trường tốt hơn con cái nhà khác nhiều lần. Đúng là may mắn được sinh ra trong nhà giàu có, cô không thể so sánh điều kiện sống của mình với cậu ta được.

Lạc Phán Phán cảm thấy hơi tự ti nhưng cô nhanh chóng bỏ qua cảm giác đó. Cô không quên là mình đến đây để giải quyết vân đề chứ không phải là tìm cảm giác tự ti.

"Hàn Thần Dật!" Nhìn thấy cậu ta sắp ngồi trong chiếc xe sang trọng, Lạc Phán Phán vội vàng gọi.

Nghe thấy tên mình, Hàn Thần Dật bất giác dừng lại, nhìn về phía có tiếng nói. Khi nhận ra cô, cậu ta nhếch miệng, quay người bước lại gần cô.

"Gấu nhỏ yêu quý, tại sao cậu lại ở đây? Lẽ nào cậu nhớ tôi quá không chịu được nên chạy tới đây?"

"…"

Lạc Phán Phán bặm môi, đưa tay xoa hai cánh tay đang nổi da gà, cười gượng gạo.

"Ừ, chào... chào cậu..cậu…"

Cậu ta cười rạng rỡ, đòi mắt mở to nhìn cô.

"Cậu có chuyện muốn nói với tôi?"

"Này…" Lạc Phán Phán bị cậu ta nhìn đến sởn gai ốc, căng thẳng nuốt nước bọt, buột miệng hỏi: "Con... con Tibetan nhà cậu đã nhốt chưa?".

"Đương nhiên!"

"Ôi, thế thì tốt..." Cô bất giác lùi lại phía sau, hai tay bám chặt vào ba lô, thận trọng hỏi: "Cậu... Lúc cậu tức giận thì có thả nó ra cắn người không?".

"Cái này thì phải xem người đó là ai? Nêu là cậu thì tất nhiên là không. Sao tôi có thể để cậu bị chó cắn được?" Cậu cười, cúi ngưòi xuống, nhìn sâu vào mắt cô. "Nhưng tôi nghĩ cậu đến tìm tôi không phải là để thảo luận về Tibetan Matiff chứ?"

"Ừ... Điều này..." Cô ngại ngùng nhìn những người giúp việc đứng phía sau cậu. Cậu lập tức hiểu ý, quay đi nói: "Mọi người về trước đi, một lát nữa cháu tự đi học".

"Nhưng, thiêếu gia..." Một người giống quản gia muốn nói gì đó thì bị Hàn Thần Dật làm động tác ra hiệu dừng lại.

"Quản gia Tiêu, cháu lớn rồi, lẽ nào lại không tự đi học được?"

Người đàn ông được gọi là "quản gia Tiêu" im lặng, sau đó lễ phép nói với Hàn Thần Dật: "Tôi hiểu rồi, thưa thiếu gia".

Nói xong, người đàn ông ra hiệu bằng mắt cho những người đứng ở đó, cả đám người cung kính chào Hàn Thần Dật rồi yên lặng quay vào trong tòa biệt thự.

Nhìn thấy cảnh giống hệt trong phim và tiểu thuyết, Lạc Phán Phán không thốt lên được lời nào, lắp bắp: "Hàn Thần Dật, nhà cậu... nhà cậu có nhiều người phục vụ quá".

"Cũng bình thường. Bố mẹ tôi làm việc ở nước ngoài, họ không yên tâm để tôi sống một mình nên thuê rất nhiều người để chăm sóc tôi."

Hàn Thần Dật cười hờ hững, có vẻ không quan tâm đên điều đó, trong ánh mắt lộ rõ một cảm giác cô độc. Lạc Phán Phán thấy vậy, muốn nói gì đó an ủi, thì cậu ta thở dài, kéo tay cô bước ra ngoài đường lớn. "Đừng nói chuyện này nữa, nói vấn đề của cậu đi! Chúng ta vừa đi vừa nói."

"Ừ, được..." Lạc Phán Phán đi bên cạnh cậu ta, cúi đầu nhìn mũi giày của mình. " Này... Thực ra tôi tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp một việc."

"Việc gì? Nói nghe xem nào."
« Trang trước1...1819202122...40Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Bùn loãng cũng có thể trát tường
Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Lần Đầu tiên Biết yêu
Chờ em lớn được không
Tình yêu Cappuccino
1234»
Bài viết ngẫu nhiên
* 14/2, yêu như người ta yêu nhau!
* 16 cuộc gọi nhỡ
* 22 tuổi, nên nhớ và quên những gì ?
* 3 giờ sau vụ tỏ tình
* Bốn năm chờ đợi một tình yêu ảo
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1533094 (+8 - 0.000431s.)
.