15/03/25
Kẻ cướp tình yêu
Thiên Quốc chậm rãi bước đến chỗ Quân đang nói chuyện với một cặp vợ chồng doanh nhân. Thiên Quốc nhã nhặn lên tiếng:
_Xin lỗi, tôi có một vài chuyện muốn nói riêng với anh chàng này, mong hai vị không cảm thấy phiền!
Quân quay sang nhìn Thiên Quốc rồi lại quay sang nhìn cặp vợ chồng đang nói chuyện với mình rồi gật đầu chào rất lịch sự rồi anh bước đi theo Thiên Quốc. Thiên Quốc rảo bước đi thẳng ra hành lang rồi đứng lại:
_Tại sao cậu lại không báo cho tôi biết Đan đang ở chỗ cậu?
Quân thoáng ngạc nhiên nhìn Thiên Quốc nhưng rồi vẻ mặt ngạc nhiên ấy dần tắt ngấm:
_Tôi không muốn cô ấy quay về với gia đình!!
Thiên Quốc chậm rãi lấy điếu thuốc ra châm lửa rồi nói:
_Cậu thật ích kỉ!
Quân nhìn Thiên Quốc anh nói giọng chắc nịt khẳng định:
_Tôi yêu cô ấy!
Thiên Quốc đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi dài rồi nhè nhẹ phả khói ra:
_Tôi biết điều đó!
_Cậu sẽ ủng hộ tôi chứ?
Thiên Quốc vẻ mặt trầm ngâm anh lặng đi một lúc sau:
_Hạnh phúc là do Đan tự quyết định, tôi không có quyền can thiệp!
Quân gật đầu:
_Tôi sẽ không bỏ cuộc dù sao cũng cám ơn cậu vì đã không phản đối! Vừa nói Quân vừa vỗ nhè nhẹ lên vai Thiên Quốc. Thiên Quốc nhếch miệng cười:
_Tôi sẽ đón Đan về nhà!
Quân cười:
_Tôi biết, tôi sẽ có dịp ghé thăm cậu nhiều đấy, chúng ta vào thôi! Vừa nói Quân vừa khoác vai Thiên Quốc vào lại sảnh như cặp bạn bè thân thiết thuở nào. Cả hai tiến đến chỗ Đan đang ngồi. Đan đang đang nhìn chăm chú theo dõi về phía sân khấu. Thấy Thiên Quốc và Quân bước đến Đan mỉm cười. Quân bước đến và kéo ghế ngồi xuống cạnh Đan. Anh dịu dàng nói:
_Xin lỗi vì đã bỏ em ở đây nãy giờ!
Đan mỉm cười:
_Em không sao đâu, anh đừng lo!
Một lúc sau cô bé An Nhiên tách khỏi đám bạn và bước đến bàn Đan đang ngồi thấy Quân đưa mắt nhìn cô An Nhiên khẽ rụt rè thoáng chút ngượng ngùng cô lí nhí chào:
_Chào anh!
Quân mỉm cười với An Nhiên:
_Đã lâu không gặp em, à quên giới thiệu với em. Đây là Đan. Bạn gái của anh!
Đan mỉm cười với An Nhiên. Còn cô nàng thì vẻ mặt tối sầm lại thoáng nét u buồn. Đan chợt cảm thấy như thật có lỗi với cô bé này vô cùng cứ như cô cô là kẻ cướp đi hạnh phúc của An Nhiên. Đan khẽ hỏi cô bé:
_Em có sao không??
An Nhiên đưa mắt nhìn Đan cảm động. Cô bé mỉm cười nụ cười tinh khiết:
_Em không sao đâu chị, em xin phép về trước đây! Nói rồi An Nhiên đứng bật dậy rồi bước đi thật nhanh. Cũng không khó để đoán được tâm trạng của An Nhiên lúc này. Đan quay sang nhìn Quân nhưng anh chàng vẫn ngồi lặng thinh không nói không rằng. Còn Thiên Quốc thì thở dài. Đan đứng dậy rồi nói với Thiên Quốc:
_Mình về thôi anh! Nói rồi cô bỏ đi Thiên Quốc cũng rảo bước theo sau.
Ngồi trên xe Đan lặng đi đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Những cơn mưa mùa thu bất chợt đến rồi lại đi rất nhanh để lại phía sau là một bầu không khí ẩm ướt. Đan đưa mắt nhìn giọt nước mưa còn đọng lại trên kình xe rồi cô tựa đầu vào kính xe. Ánh mắt nhìn về một khoảng không xa xôi vô định. Thiên Quốc nhìn Đan lo lắng:
_Em có chuyện gì à?
Đan dần chuyển ánh mắt sang phía Thiên Quốc cô nhoẽn miệng cười:
_Em cảm thấy dường như mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng!
Thiên Quốc nhìn Đan xót xa an ủi:
_Rồi em sẽ nhớ lại tất cả thôi mà!
Đan khẽ gật đầu đáp:
_Nhất định em sẽ nhớ ra tất cả!
Chiếc xe lướt đi thật êm trong màn mưa rồi dừng lại trước căn biệt thự của Thiên Quốc. Thiên Quốc dịu dàng nói:
_Vào nhà đi em!
Đan ngước mặt lên nhìn tòa nhà tráng lệ này rồi chợt cảm thấy ấm lòng vì cuối cùng thì cô củng được đoàn tụ với người thân. Bà ** nuôi lật đật ra mở cửa. Thấy Đan bà gật đầu chào:
_Chào cô Đan!
Đan cũng lễ phép gật đầu chào lại rồi theo chân bà ** về phòng. Đi ngang qua hành lang rộng Đan nán lại ở căn phòng cuối dãy hành lang đã bị khóa lại. Đan tò mò hỏi:
_Phòng này sao lại khóa??
Bà ** thở dài:
_Từ lúc cô Song Nhi bỏ đi thì cậu chủ không cho ai vào căn phòng này nữa!
Đan thoáng ngạc nhiên:
_Song Nhi là bạn gái của Thiên Quốc à?
Bà ** thở dài:
_Mọi chuyện phức tạp lắm đến tôi cũng không hiểu cô Song Nhi và cậu chủ là như thế nào nữa! Nói rồi bà ** bước đến mở cửa phòng bên cạnh cho Đan:
_Đây là phòng của cô, có cần gì thì cô cứ gọi tôi ở dưới lầu!
Đan mỉm cười:
_Tôi biết rồi, cảm ơn bà! Nói rồi Đan đầy cửa bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Cô đảo mắt một vòng quanh căn phòng rồi dừng lại nơi tấm hình đặt trên chiếc tủ cạnh giường ngủ. Một bức ảnh gia đình. Đan vội chộp lấy tấm hình rồi ngồi phịt xuống giường. Cô khẽ nói:
_Đây là ba mẹ của mình sao??
Một thoáng ký ức như vụt qua trong trí nhớ cô. Hình ảnh một người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường trải gra trắng muốt đôi mắt khép hờ vẻ mặt khá thanh thản nhưng lại khá xanh xao, nhợt nhạt. Có phải người phụ nữ ấy là mẹ cô?? Đan vội đứng bật dậy xô bật cửa và chạy xuống phòng khách. Thiên Quốc đang thả người trên ghế sofa đôi mắt ho7oi khép lại vẻ mệt mỏi. Trên tay là điếu thuốc đang hút dang dở. Nghe tiếng Đan chạy rần rần Thiên Quốc dần mở mắt ra nhìn:
_Có chuyện gì vậy Đan?
Đan ngồi xuống cạnh Thiên Quốc và đưa tấm hình lên cho Thiên Quốc xem cô vội nói:
_Đây là ảnh của nhà mình phải không anh?
Thiên Quốc cầm tấm ảnh trên tay, ánh mắt anh sắt lại khi nhìn người đàn ông trong hình rồi nói:
_Đây là ba, còn đây là mẹ, em và anh!
Đan vội lấy lại tấm hình rồi hỏi tiếp:
_Đây là mẹ sao?? nói rồi cô ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn Thiên Quốc:
_Tại sao mẹ lại mất vậy anh??
Thiên Quốc lại đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi rồi nhè nhẹ nhả khói thuốc ra. Anh đang băn khăn liệu anh có nên kể lại sự thật cho Đan nghe hay làm như vậy sẽ chỉ khiến Đan sống trong hận thù? Nhưng sự thật sẽ mãi là sự thật và không điều gì có thể làm thay đổi được nó.
_Mẹ đã tự vẫn!
Đan thảng thốt đưa hai tay lên bịt miệng để mình không phải hét lên. Thiên Quốc trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
_Mẹ chúng ta là một người đàn bà đức hạnh nhưng điều đó không đủ để níu kéo ông chồng bội bạc quay về với gia đình. Chính vì không chịu được nỗi đau và sự nhục nhã đó nên mẹ đã chọn cho mình lối thoát cuối cùng!
Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rỉ ra từ khóe mắt Đan khiến mắt cô nhòe đi. Cô xụt xịt hỏi:
_Thế còn ba? Ông ấy ở đâu?
Thiên Quốc lại đưa điếu thuốc lên miệng kéo thêm một hơi dài rồi tiện tay dụi dụi vào cái gạt tàn để trên bàn cay đắng nói:
_Ông ấy đi nước ngoài với cô bồ trẻ rồi!
Đan ngồi lặng đi. Đôi mắt cô vẫn nhìn chăm chăm vào điếu thuốc vừa bị Thiên Quốc dụi tắt ngấm. Cô hỏi bâng quơ:
_Song Nhi là ai?
Thiên Quốc chợt sững người ra nhìn Đan anh không ngờ Đan lại nhắc đến tên cô gái ấy ngay lúc này. Khóe miệng anh nhếch lên cay đắng:
_Cô ta là cô bồ trẻ của ông ấy đấy!
Đan sững người nhìn Thiên Quốc. Không phải nói thì cũng có thể đoán được Đan ngỡ ngàng đến độ nào. Nhưng câu trả lời của Thiên Quốc không đủ giải đáp khúc mắc trong lòng cô. Cô ngập ngừng vài giây rồi hỏi tiếp:
_Anh và Song Nhi có quan hệ gì?
Thiên Quốc không còn ngạc nhiên nữa mà thay vào đó là nụ cười ngạo nghễu đến đáng sợ:
_Chẳng có quan hệ gì cả, anh về phòng đây em cũng ngủ sớm đi! Nói rồi Thiên Quốc đứng dậy và đi thẳng lên phòng mình. Còn Đan thì đưa mắt nhìn theo bóng Thiên Quốc.
Cánh cửa phòng đóng lại Thiên Quốc thả người ngồi xuống giường. Hai tay anh chống lên đầu gối ánh mắt nhìn đăm đăm xuống nền gạch.