Lamborghini Huracán LP 610-4 t
ShopGame.Net - Kho game và ứng dụng miễn phí cho Di động
truyen teen hay
21:32 - 15.03.2025
HOME ADROID JAVA TAGS FORUM
Chơi game
For You Chân lý cuối cùng của cuộc đời này là: Tình yêu là sống và sống là tình yêu.
*UC BROWSER 9.4 - Trình duyệt di động nhanh nhất thế giới , tiết kiệm 90% phí GPRS/3G - [Hướng dẫn]
Tìm kiếm | SEO
Xuống
15/03/25

Kẻ cướp tình yêu




_Anh đến khi nào vậy??
Quân mỉm cười:
_Anh mới đến, em khỏe chưa??
Đan gượng ngồi dậy thì Quân vội ngăn:
_Em cứ nằm đi cho khỏe. Anh sắp đi rồi!!
Đan nhìn anh chàng khó hiểu. Không đáp lại ánh nhìn của Đan Quân nhẹ xoa đầu cô dịu dàng nói:
_Em ngủ tiếp đi, cháo anh để ở đây khi nào dậy thì ăn nhé, anh đi đây!! nói rồi Quân cúi xuống hôn nhẹ vào vầng trán Đan như lời chào tạm biệt rồi anh chàng bước vội đi. Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mà Đan không tài nào thấy được.

Sau khi cánh cửa phòng vừa khép lại. Đan ngồi bật dậy:
_Anh ta làm cái trò gì vậy?? Dám “kiss” mình những hai lần!! Đan giận đến nóng cả mặt. Cô lồm cồm ngồi dậy gói gém đồ đạc vào vali rồi bò vô nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân trước khi xuất viện.

“......”

Đan nheo mắt nhìn bầu trời trong xanh và cái mặt trời đang cố hết sức tỏa ánh sáng rực rỡ. Suốt ba ngày nằm ì trên giường thật khiến Đan cảm thấy mình bệnh ngày càng nặng hơn. Chợt cảm thấy nhớ ai kia da diết. Đan bắt vội một chiếc taxi vừa trờ tới để quay về nhà.

Ngồi trên xe mà trong lòng phấn khích vô cùng. Taxi vừa dừng lại là Đan chạy một mạch tới cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại. Đan vội đưa tay chụp lấy cánh cửa thang máy.
_Xin lỗi, đợi tui với!! nói rồi Đan mau chóng bước vào. Chàng thanh niên phục vụ nhìn Đan khẽ hỏi:
_Quý khách muốn lên tầng mấy??
_Cho tui lên tầng 7!! nghe Đan nói vậy nên anh chàng phục vụ đưa tay lên nhấn vào nút số 7 của thang máy.

Thang máy vừa mở cửa tới tầng 7 là Đan mau chóng bước ra ngay. Cô vội chạy dọc theo hành lang tới căn hộ của Thạc Hy. Nhìn cánh cửa đóng kín được khóa hờ hững thật khiến Đan phải hụt hẫng vô cùng.
_Anh ấy không có ở nhà!!Đan lẩm bẩm rồi tựa người vào bức tường đối diện. Đứng được một lúc thì cô nàng đành ngồi xổm xuống đất nhìn chằm chằm xuống cái viên gạch có những hoa văn mang hình thù kì quặc. Thời gian lặng lẽ trôi qua thế mà cái kẻ đó vẫn ngồi đợi một cách ngu xuẩn mặc cho những người đi ngang nhìn cô đầy thương cảm.

Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên khiến Đan ngừng nhìn đăm đăm vào viên gạch và di chuyển ánh mắt ngước lên nhìn anh. Anh có vẻ khó chịu:
_Làm gì ở đây??
_Em chờ anh!!
Một bên mày Thạc Hy nhếch lên đôi chút giọng điệu vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cứa vào tim kẻ còn lại:
_Chờ làm gì??
Đan có hơi bối rối. Cô lí nhí đáp:
_Tại em không thấy anh đến đã...!!
Đan chưa kịp nói hết câu thì Thạc Hy vội cắt ngang:
_Tui sẽ không đến nữa. Mau về đi, đừng làm phiền tui!! nói rồi anh quay lưng tra tấm thẻ vào ổ khóa cửa phòng bật mở. Anh mau chóng bước vào rồi đóng cửa lại. Mặc cho Đan vẫn ngồi đó nhìn theo ngạc nhiên xen lẫn ngỡ ngàng.
_Em chỉ định nói đã hai ngày anh không đến rồi còn gì!! nói rồi Đan lẳng lặng đứng dậy rồi bước đi. Vẻ mặt cô nào trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
“_Cười cũng không được mà khóc cũng không xong vậy thì mình phải làm gì??” nói rồi Đan bước nhanh vào thang máy.

Nằm trên giường đôi mắt Đan mở to nhìn Đăm đăm lên cái trần nhà được sơn màu kem nhạt. Bất chợt điện thoại rung lên bài hát quen thuộc lại vang lên. Đan khẽ nhíu mày nhìn dòng tin nhắn đang hiện trên màn hình điện thoại. Là Hải Minh:
_Em xuất viện rồi à??
Đan uể oải nhắn lại:
_Uhm, em về rồi!!
Một lúc sau điện thoại lại rung lên:
_Sao không đợi anh chở về??
Đan dí dỏm:
_Không phải em đã tự về được rồi sao??

“.....”

Vừa xem xong tin nhắn của Đan Hải Minh mỉm cười rồi căn dặn:
_Thôi em nghỉ ngơi cho khỏe đi để ngày mai còn đi học nữa chứ!!
Nhìn tin nhắn Hải Minh Đan lẩm bẩm:
_Lại cái điệp khúc “cũ xì” trong phim rồi!! nói rồi cô ngả lăn ra giường. Kéo chăn lên trùm kín người. Khóe môi cong lên thành nụ cười:
_Em sẽ không dễ dàng từ bỏ anh đâu!!

Gió nhè nhẹ thổi qua man mát lướt qua da khiến Đan dần chìm vào giấc ngủ. Cô đang mơ những gì tốt đẹp nhất sẽ xuất hiện....

“....”
Đang ngủ ngon lành thì bài hát “i will be waiting for you” lại vang lên inh ỏi từ điện thoại. Đan với tay chộp lấy điện thoại. Giọng vẫn chưa hết say ngủ:
_A lô!!
Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Đan vội vàng nói:
_Tiểu thư, bây giờ cô về nhà được không??
Đan vội hỏi:
_Ở nhà có chuyện gì à??
_Cậu hai vừa về. Trông cậu có vẻ giận dữ lắm, tôi sợ có chuyện không hay xảy ra!!
Đan vội nói:
_Tôi sẽ về ngay!! nói rồi Đan cúp máy, cô chạy thật nhanh ra lấy xe và phóng đi. Tay giữ chặt vô lăng, đôi mắt ươn ướt thường ngày vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước song vẻ mặt có phần khá căng thẳng.

“.....”

Ngôi nhà của nhà họ Lâm vẫn bị bao trùm cái không khí lạnh lẽo xung quanh như mọi khi. Đan bước vội xuống xe và đi thẳng vào trong. Bà quản gia thấy Đan vội chạy đến.
_Anh ấy đâu??
_Dạ cậu hai đang ở trong phòng!!
_Uhm, tôi biết rồi!! nói rồi Đan bước nhanh đi theo cầu thang lên phòng Thiên Quốc. Đẩy mạnh cửa phòng bước vào Đan nhìn Thiên Quốc bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Thấy Đan Thiên Quốc mỉm cười:
_Chào hỏi anh có hơi thái quá đấy em gái!!
Đôi mày thanh mảnh của Đan khẽ nhíu lên nhìn kẻ đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu nâu bóng:
_Anh về đây làm gì??
Thiên Quốc lại nở nụ cười:
_Tất nhiên là anh về thăm nhà rồi!!
Đan bước vào trong tay khẽ đẩy cho cánh cửa phòng khép lại rồi cô ngước đôi mắt ươn ướt nâu long lanh nhìn Thiên Quốc:
_Em xin anh đấy, đừng lún sâu thêm nữa được không??
Thiên Quốc đan hai tay vào nhau rồi nhìn Đan:
_Em có muốn biết vì sao mẹ lại tự tử không??

Đan khựng lại nhìn Thiên Quốc như kẻ đang chờ đợi những lời giải thích thích hợp cho tất cả. Thấy thái độ của Đan đã dần dịu lại Thiên Quốc đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi dài rồi khóe miệng kia dần hé mở để làn khói trắng bạc thi nhau bay ra khỏi miệng:
_Nhìn thái độ kinh ngạc của em có vẻ như em chẳng biết chuyện gì đã xảy ra cả!!

Đan vẫn im bặt cô khẽ mím môi chăm chú nghe kẻ đối diện nói. Thiên Quốc chậm rãi nói:
_Anh không phải con ruột của ông ấy!!
Đôi mắt Đan bất chợt vụt sáng. Cô đang kinh ngạc:
_Anh không phải con của ba??
Thiên Quốc nhẹ gật đầu nói tiếp:
_Anh là con của mẹ và một người đàn ông dưới trướng của ông ta. Ngay khi biết được việc này ông ấy đã vô cùng tức giận cho người truy sát anh và cha mình. Mặc cho mẹ van xin khóc lóc nhưng ông ấy chẳng hề mềm lòng mà còn lồng lộn hơn. Biết không thể chống đỡ lại ông ta nên cha anh đành mang anh đi. Mẹ không thể đi cùng vì vẫn còn phải ở bên cạnh để chăm sóc cho em, Đan à. Suốt mấy năm trời tìm kím cuối cùng ông ta cũng đã tìm ra được nơi trú ẩn của anh. Con người độc ác đó đã ra tay sát hại cha anh trước mặt anh. Nếu như anh không mau trí trốn đi thì có lẽ giờ này anh đã không còn ở đây để kể lại cho em nghe rồi!!kể đến đây Thiên Quốc lại đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi dài. Anh chậm rãi đứng dậy rảo bước quanh phòng.
_Khi vừa hay tin mẹ mất anh đã lập tức quay trở về đây nhưng vẫn không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối!!

Đôi mắt Đan dần thấy cay hơn, cô vẫn đứng lặng im nghe Thiên Quốc kể. Bất chợt Thiên Quốc hỏi:
« Trang trước1...1213141516...39Qua trang »
Đến Trang:
★ Đánh dấu | Menu đánh dấu
* Đọc truyện nhanh hơn, lướt web tiết kiệm với UC BROWSER!
Chia sẻ Lượt xem: 1/
URL:

BBcode:
Top Tác phẩm cùng loại
Yêu thương đi lạc
Này anh! Tôi không phải là ôsin Full
Hợp đồng yêu
Trả lại anh hạnh phúc
Nhỏ Là Đặc Biệt
1234...111213»
Bài viết ngẫu nhiên
* You ah! Tui...Tui yêu you
* Yêu thương là điều không đơn giản
* Yêu thuong không chỉ bằng lời nói
* Yêu thương đi lạc
* Yêu thương đi lạc
1234...949596»
Tags:
««↑↑
GocTai4u, SongAo, Nhokprokute, AiChat, LamDaiCa, ShopTai
Do code của wap lỗi nên 1 số textlink bị mất, bạn nào có lk vs mình thì pm lại nha
Web Version
ONLINE
DUATOP
1645444 (+596 - 0.000290s.)
.